Từ sau khi Tần Sương rời đi, cảm xúc của Tống tẩu vẫn luôn đi xuống, bà ấy đi vào phòng chờ một hồi, lúc đi ra, bà ấy thấy Mục Hiểu Hiểu đang chờ bà ở phòng khách.
Mục Hiểu Hiểu đứng lên, ánh mắt của nàng đảo qua đôi mắt của Tống tẩu, mỉm cười: "Cháu đói."
Không đề cập tới chuyện vừa rồi, không hỏi thế nào nhưng chỉ với một câu nói kia đủ để Tống tẩu ấm lòng, bà ấy gật nhẹ đầu: "Dì đi làm cho cháu."
...
Quay người đi rất nhanh.
Mục Hiểu Hiểu nhìn mà mấp máy môi, nàng ngẩng đầu nhìn lại phòng của Tần Di, chỉ thấy màn cửa trong phòng vẫn kéo kín như cũ, đen nhánh cả vùng, chỉ có thể thấy bóng lưng lờ mờ.
Cô đơn, lại không chịu khuất phục.
Buổi tối, lúc ăn cơm.
Tần Di vẫn không ra như cũ, đều là Tống tẩu đưa lên.
Lúc Mục Hiểu Hiểu húp cháo, nhận ra trạng thái của Tống tẩu hơi là lạ, sắc mặt của bà ấy trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi: "Tống tẩu, dì không thoải mái sao?"
Tống tẩu nghiêng đầu: "Không có, không sao hết."
"Không sao thật chứ?" Mục Hiểu Hiểu nhìn đôi mắt của bà ấy: "Tiếng của dì trông là lạ, trong nhà có nhiệt kế không? Cháu cảm thấy hình như dì bị sốt đó."
Nàng vừa nói vừa giơ tay lên sờ trán Tống tẩu, ánh mắt của Tống tẩu yếu ớt: "Chỉ hơi mệt mỏi..."
Bà không thể để cô chủ gặp phiền phức.
Hôm nay, tâm trạng của cô đã không tốt rồi.
Mục Hiểu Hiểu nhìn đôi mắt Tống tẩu, nhẹ nhàng nói: "Đừng lo, Tống tẩu à, chỉ bị sốt cảm vặt thôi mà, đừng căng thẳng như vậy, được chứ?"
Một câu nhưng nói tới mắt Tống tẩu hơi lên men, bà ấy vẫn luôn tự trách và thất vọng, căm ghét mình không thể bảo vệ được Tần Di.
Người ngoài thấy, các bà ở chỗ này phục vụ cô chủ, cô ấy không phải lo ăn lo uống, muốn cái gì đều có người hầu hạ, là cuộc sống khiến người ta hâm mộ.
Nhưng mà biết cô chủ cũng đâu dễ dàng? Biết cô đã từng trải qua những gì chứ?
Tống tẩu yêu thương bà ấy, nhưng sức lực quá kém, bà không giúp được Tần Di, nhưng không thể để cô bị người ta bắt nạt.
Cô ấy mới là con của bà chủ, mới là cô chủ của nhà họ Tần.
Mục Hiểu Hiểu đỡ Tống tẩu nằm lên giường xong, lại lấy thuốc cho bà ấy, dán miếng hạ sốt xong thì nói: "Xem một hồi coi có hạ sốt hay không, nếu như không hạ, ngày mai phải đi gặp bác sĩ thôi."
Tống tẩu lắc đầu, bà vén chăn lên, vẫn muốn đi nhìn Tần Di một chút.
Mục Hiểu Hiểu vỗ tay của bà ấy, nhẹ nhàng nói: "Dì đừng gấp, càng sốt ruột càng dễ tức giận, dì như vậy chỉ có nghỉ ngơi thật tốt mới được, cô Tần cũng sẽ yên tâm."
Tay và cánh tay của Tống tẩu giống như bị đâm trúng, bà ấy không thể bị bệnh, bây giờ cuộc sống của Tần Di còn nhiều thứ không tiện, tuy trong nhà có người làm, nhưng mọi chuyện gần gũi đều cần phải trải qua tay của Tống tẩu.
Nhưng đêm nay phải làm sao bây giờ? Tống tẩu liếm đôi môi khô khốc, nhìn Mục Hiểu Hiểu như xin giúp đỡ.
Mục Hiểu Hiểu:...
Dĩ nhiên nàng có thể đọc hiểu được khát vọng trong mắt Tống tẩu, Mục Hiểu Hiểu vùng vẫy một hồi, vẫn đè xuống sự e ngại không tên trong lòng xuống: "Vậy...! Cháu sẽ đi xem một chút, bình thường cô ấy cần cái gì không?"
Tần Di ở trong phòng kia, rất nhiều đồ dùng đều tìm người tới đổi thấp lại cho cô, thuận tiện cho thao tác lăn xe của cô, nhưng tới cùng thì vẫn không tiện lắm, có rất nhiều chuyện đều cần phải nhờ Tống tẩu hỗ trợ.
Mặc dù sức lực Tống tẩu không đủ, nhưng vẫn ráng vực dậy tinh thần mà nói: "Cô chủ rất thích sạch sẽ, cô cởi quần áo ra đều được nhận lấy rồi giao cho Tiểu Thúy đi giặt giũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!