— Chị muốn biết thì cứ việc đụng vào nàng đi.
Tần Sương chưa bao giờ gặp qua một Tần Di như vậy, ngay cả khi Tô Lam thiết kế để cô nghe được chuyện cẩu thả của cô ả với Tần Hải Long vào đêm trước sinh nhật của cô thì cô cũng chưa từng có biểu hiện như vậy.
Tần Di của bây giờ tuy vẫn ngồi xe lăn, đôi mắt vẫn tĩnh lặng nhưng trong giọng điệu lại có một tia tàn nhẫn khiến người ta không dám trái lời hay ngỗ nghịch.
Nhiều năm như vậy, Tần Sương chưa bao giờ gần như phải chạy trốn chật vật như thế, ngay cả khi đã lên xe cũng không dám quay đầu lại nhìn một cái.
Tiếng xe khởi động mang hết ồn ào và náo động biến khỏi nhà họ Tần.
Tần Di ngồi trên xe lăn, ngắm đám mây ngoài cửa sổ.
Trước kia của trước kia, nếu không phải cô muốn từ bỏ thì không ai có thể tổn thương được cô.
Hiện tại, trái tim đã sống, đã có sự thay đổi.
Cô có uy hiếp.
Cô có người mình thích.
Tần Di đã tuyên cáo trái tim của mình với Tần Sương, để cô ta không dám động vào Hiểu Hiểu một lần nào nữa.
Cô có thể thả ra khí thể áp đảo trước mặt cô ta, cũng có thể không sợ gì cả, thậm chí là xé nát da mặt với bố và hai mẹ con cô ta.
Dù họ có nói gì cũng không thể làm tổn thương cô, và cho dù họ có làm thế nào đi nữa, cô đã tê liệt và tập mãi thành thói quen.
Chỉ là một câu kia —— Em cho rằng, giữa em và tiền đồ, cô ta sẽ chọn lựa cái gì?
Lại như nhát dao, cắm thật sâu vào lòng Tần Di.
Cô im lặng nhìn áng mây ngoài cửa sổ, từng cụm mây trắng vô ưu vô lo phiêu đãng trên không trung, cực kỳ giống dáng vẻ mỉm cười của Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu...
Đã ra nước cờ thì không hối hận.
Cô đã đánh cược tất cả của mình.
Bất luận kết quả như thế nào, chỉ cần là Hiểu Hiểu cho, cô đều có thể chấp nhận.
***
Mục Hiểu Hiểu đang trên đường đi thăm Thu Thu, cố ý mua anh đào và mơ chua con bé thích ăn ở quán trái cây trước.
Lưu Vạn Niên hút thuốc ở trên xe, nhìn bộ dáng Mục Hiểu Hiểu thành thạo trả giá với bà chủ mà có chút buồn cười.
Nàng chính là vợ tương lai của bà chủ.
Còn cần phải trả giá à?
Hơn nữa, anh ta có quen biết bà chủ này.
Anh ta mua trái cây ở đây nhiều năm như vậy, bà chủ luôn miệng nói anh ta lớn lên anh tuấn đẹp trai, ước gì có thể giới thiệu con gái cho anh nhưng cũng chưa từng tính giá hời cho anh lần nào.
Hiểu Hiểu như này chỉ tổ lãng phí thời gian.
Sau khi Mục Hiểu Hiểu lên xe thì lau mồ hôi ướt đẫm trên trán, nàng vui vẻ nói: "Bán cho tôi rẻ hơn rất nhiều, bà chủ còn đưa cho tôi thẻ thành viên, để khi đến tôi có thể trực tiếp xuất trình thẻ".
Lưu Vạn Niên:...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!