Chương 32: (Vô Đề)

Tần Di cứ như vậy nhìn Mục Hiểu Hiểu từng bước tiến lại gần.

Cô nhìn thấy trong ánh mắt nàng ngập tràn nỗi đau, bi thương, căm phẫn.

Mưa rất to, nhưng đại tiểu thư biết, Mục Hiểu Hiểu đang khóc.

Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên cô thấy nàng khóc.

Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu từ đi rồi lại chạy, cuối cùng là lao thẳng về phía cô ấy.

Hiểu Hiểu giống như cầu vồng giữa bầu trời âm u, chia tách trời đất, đem tới ấm áp.

Ngay giây sau, cô bị bao lấy bởi một cái ôm ấm áp, hương vải thiều bay vào mũi, cơ thể Tần Di căng thẳng cả ngày, trong phút chốc thả lỏng, cô yếu ớt dựa vào nàng.

Mục Hiểu Hiểu đau lòng tới mức muốn hộc máu, nàng không biến một mình Tần Di ngồi trên vũng bùn đó bao lâu, nàng chỉ biết người cô lạnh như khối băng, có cố gắng ôm thế nào cũng không thể ấm lên.

Không hề hỏi cô làm sao.

Không hề hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

Mục Hiểu Hiểu cứ như vậy gắng sức ôm lấy Tần Di.

Nàng thực sự dùng rất nhiều sức lực, răng cắn chặt vào môi, đem mọi sự phẫn nộ cuồn cuộn trong lòng dồn vào cái ôm này, đại tiểu thư thậm chí bị tay nàng làm cho có chút đau, nếu là trước đây, cô nhất định bảo Mục Hiểu Hiểu cút đi.

Nhưng lúc này đây, đại tiểu thư nhắm mắt lại, những giọt lệ kìm nén cả ngày này cuối cùng cũng chầm chậm trượt xuống theo gò má.

Cô biết, giờ cô đã không có sức lực để thoát ra nữa rồi.

Nhận thấy cô trong lòng đang run nhẹ, Mục Hiểu Hiểu không dám dây dưa thêm, bỏ chiếc áo mưa đang bọc quanh bánh kem đưa cho Tần Di: "Mặc vào."

Tần Di nhận lấy, nhìn một chút.

Đây là quà sinh nhật sao? Không kịp giải thích nhiều như vậy.

Mục Hiểu Hiểu ôm lấy cơ thể ướt đẫm của Tần Di bước nhanh vào phòng, nước mưa rơi tí tách trên người nàng, giống như mực nhạt chấm trên sàn.

Tần Di không nói gì, tay nắm chặt lấy vạt áo nàng, quay đầu nhìn theo vệt nước.

Giống như lưu lại trên đất, lại càng giống như chảy vào tim cô.

Cô đợi nàng cả ngày, cuối cùng cũng đợi được.

Hiểu Hiểu trở về rồi.

Nàng ôm cô vào trong căn phòng ấm áp, cách thật xa mưa bão và đau khổ.

Mục Hiểu Hiểu lấy một chiếc khăn to, đặt Tần Di xuống sô pha, từng chút lau hết nước trên người cô.

Tần Di nhìn nàng, mắt Mục Hiểu Hiểu có chút đỏ, nàng không nói gì, lông mày cau lại, xem ra là tức giận rồi.

Ngày hôm nay.

Đối với Tần Di mà nói, rất là tồi tệ, nhưng cũng là bình thường.

Ba năm nay, dường như cứ cách một thời gian là cô lại phải trải qua những chuyện như này, coi như là đau buồn, thời gian dài chìm sâu trong đó, trái tim cô đối với những thứ này sớm đã mất cảm giác rồi không phải sao?

Hoặc là, từ khi bắt đầu, gia đình ba người đó vẫn sẽ tổn thương cô.

Nhưng hôm nay, đã không còn sự đơn thuần đó nữa, giống như dùng sức lực tạo ra một vết thương, dù cho thêm lần nữa đau khổ, thì cũng sẽ dần dần tê liệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!