Mặc dù Đại tiểu thư không trả lời nhưng vẫn không nhúc nhích mặc nàng ôm, đi ra ngoài một ngày cuối cùng cũng nhìn thấy người nhớ nhất trong lòng, trong lòng Mục Hiểu Hiểu vui vẻ một hồi, nàng buông lỏng một cánh tay, quay người về phía sau rồi nhìn Tần Di giọng đầy vui vẻ thoải mái: "Sao trở về không nhắn tôi?"
Tần Di cúi thấp nửa đầu vẫn nhìn chằm chằm vào ly kem tan chảy trong tay nàng, lông mi thật dài chớp động, gò má dính lớp hồng mong mỏng.
—
- Tại sao cô phải trở về?
Nàng cũng lười xem.
Bây giờ Mục Hiểu Hiểu giống như con giun trong bụng Tần Di, hiểu rõ tính cách kiêu ngạo của cô nhất, nên cười một tiếng không để ý: "Nhìn xem tôi mang theo cái gì cho cô này?"
Nàng khoe khoe ly kem đưa về trước, thời tiết quá nóng, ly kem đã hòa tan hơn nửa, chảy tí tách xuống.
Tần Di nhìn hình dáng ly kem một lát rồi hơi cau mày lại.
Từ nhỏ đến lớn, người muốn lấy lòng cô không ít, đã biết bao nhiêu người vì nụ cười của mỹ nhân mà đánh đổi ngàn vàng, còn Mục Hiểu Hiểu đang mang theo thứ gì cho cô vậy?
Thức ăn cho heo sao?
Mục Hiểu Hiểu duyên dáng đi đến trước mặt Tần Di: "Cô nếm thử xem, là mùi vị của lúc nhỏ."
Đây là ký ức rất hạnh phúc được lưu nhớ trong tuổi thơ của Mục Hiểu Hiểu.
Khi đó, trời rất nóng, sau giờ học thì nàng sẽ thường nhìn thấy Thu Thu giơ giơ ly kem đứng ở đó chờ nàng, nàng sẽ nhanh chóng chạy tới, ôm em gái, liếm một miếng kem, mùi vị lạnh buốt chui thẳng vào đáy lòng, người quan tâm chờ đón nàng về nhà.
Đó là cảm giác vui sướng và hạnh phúc nhất, nàng muốn chia sẻ cảm giác này cho Đại tiểu thư.
Đôi mắt Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, Mục Hiểu Hiểu cũng không ngại mà nghiêng đầu nhìn cô và cười rực rỡ.
Ánh mặt trời rực rỡ phía chân trời cũng không giống như nàng cười.
Tần Di không khỏi nhìn có hơi giật mình.
Thậm chí nếu so sánh Mục Hiểu Hiểu với các trai xinh gái đẹp mà cô đã gặp qua thì nàng cũng có phần nhỉnh hơn.
Mơ ước trở thành nghệ sĩ gì đó của nàng, có lẽ cũng không phải là không thể.
Dựa vào tài lực của Đại tiểu thư thì vứt thiên kim đã kéo tới một triệu chuyên gia chỉnh giọng giải quyết tất cả.
Sân sau, Lưu Vạn Niên chậm rãi đi vào, anh ta còn xách hai túi lớn túi nhỏ nguyên liệu nấu ăn mà Đại tiểu thư dặn dò mua, thấy cảnh trước mắt, anh ta lập tức cúi đầu đổi thành đi kề sát tường, cố gắng giả dạng mình thành người tàn hình.
Lâu như vậy à?
Hai người sẽ nói chuyện lâu như vậy sao?
Rõ ràng anh ta đã chờ rất lâu ở bên ngoài rồi mới vào mà, sao vẫn chưa xong? Còn nữa, Mục Hiểu Hiểu đang giơ cái gì vậy? Ly kem rách rưới kia xứng với Đại tiểu thư cao quý xinh đẹp lạnh lùng của bọn họ sao?
Lúc Lưu Vạn Niên đang oán thầm thì Tần Di nghiêng đầu, cô giơ tay phải trắng như tuyết lên, ghim một lọn tóc trên trán qua sau tai, người nghiêng về trước tay
của Mục Hiểu Hiểu, ăn một miếng kem, môi đỏ tươi thấm ướt, mi mắt phiền não "Không cho ai vào cuộc sống" cả ngày của cô cuối cùng cũng giãn ra như xuân như gió.
Nhịp tim Mục Hiểu Hiểu đập nhanh, cổ gà điên cuồng kêu gào không nhịn được bóp thét chói tay trong lòng tay.
A a a a!
Đại tiểu thư nhà nàng đẹp quá đi, đúng là báu vật nhân gian mà!
Lưu Vạn Niên:...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!