Chương 20: (Vô Đề)

Phải nói rằng, đại tiểu thư rất giỏi trong việc điều khiển trái tim của mọi người.

Mục Hiểu Hiểu ôm cái đầu bị sưng của mình và chuẩn bị nghỉ việc.

Điện thoại của nàng vang lên một tiếng, là tin nhắn đến, nàng cau mày nhìn xuống.

Thẻ tiết kiệm của bạn có số đuôi 5438 đã nhận được phí trị liệu tâm lí *** việt nam đồng vào lúc 7:33 ngày 2 tháng 8.

Mục Hiểu Hiểu:...

Không nói nhiều, cô chủ đã dùng tiền để chữa lành trái tim bị tổn thương và cái trán đau của Mục Hiểu Hiểu trong một giây, nàng nhìn chằm chằm vào tin nhắn một hồi lâu, khuôn mặt nhăn nhó và tức giận lập tức biến thành một đóa hoa thanh tú, nàng nhìn thức ăn mà Vân Thúy đã chuẩn cho, vui vẻ nói: "Tôi sẽ lấy."

Vân Thúy ngạc nhiên nhìn Mục Hiểu Hiểu, do dự một lúc: "Đầu của cô còn đau không?"

Mục Hiểu Hiểu khẽ cười: "Đối với cô, như thế nào mới là đau?" Vân Thúy:...

Phụ nữ đúng là dễ thay đổi.

Đang ngân nga một giai điệu nhỏ, Mục Hiểu Hiểu đi đến với bữa sáng của đại tiểu thư, cô ấy nhìn xuống bữa sáng và cau mày.

Vân Thúy đã làm cái vậy, một cái bánh mì kẹp trông không mấy ngon miệng, với một ít rau ở trên, há cảo chiên quá khô, còn bát cháo không thấy rõ hạt gạo, bên cạnh là một dĩa rau nhỏ.

Đồ ăn rất đa dạng nhưng lại thiếu muối, thiếu dầu, thiếu đường, ăn vào thì vị sẽ như thế nào?

Về lĩnh vực ăn uống, chắc chắn Mục Hiểu Hiểu là một chuyên gia, vì nàng tin rằng bữa sáng phải thật ngon và đầy đủ, như vậy một ngày mới có thể tràn đầy năng lượng.

Nhưng dù sao cũng là Vân Thúy làm nên nàng cũng không nói được gì, nói nhiều cũng rất khó chịu, đợi đến trưa thì nàng tình nguyện làm cho đại tiểu thư một vài món ngon.

Ở ngoài, Mục Hiểu Hiểu đang gõ cửa, lần này phải đợi một lúc nàng mới mở cửa.

Đừng phá vỡ bất kì bí mật nào nữa.

Trong phòng, Tần Di vừa mới tắm xong, bầu không thoang thoảng mùi đàn hương.

Tóc mới gội chưa khô hẳn, cô để hờ trên bờ vai ướt sũng, thay một chiếc váy ngủ cổ chữ V.

Giọt nước trên đầu rơi xuống xương quai xanh.

Dù chưa trang điểm nhưng đôi môi đỏ tươi căng bóng, nghe thấy giọng nói, cô ấy biết là Mục Hiểu Hiểu đã đi vào, liền ngước mắt lên.

Đúng lúc cô ở đây, sấy tóc giúp tôi.

Mục Hiểu Hiểu đặt cơm sang một bên, khuôn mặt hơi nóng,

Thực sự bây giờ đại tiểu thư không coi nàng ấy như một người ngoài nên mới mặc ít như thế sao?

Nàng bước tới, cầm máy sấy lên để sấy tóc cho Tần Di.

Đại tiểu thư thực sự rất thơm, không chỉ thơm của mùi đàn đàn hương mà còn là mùi thơm nhẹ nhàng của cơ thể.

Tóc của Tần Di cũng rất đẹp, mái tóc đen mềm mại, bóng mượt và mát rượi.

Nàng hất tóc của Tần Di một chút, thậm chí còn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp da đầu.

Cơ thể Tần Di trở nên cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu qua gương, cô ấy chỉ nhờ nàng sấy tóc, tại sao lại làm những việc khác?

Mục Hiểu Hoa chớp mắt với cô, với vẻ mặt " Hai chúng ta không phải đã rất quen với nhau", "Cô cả ngày ngủ không ngon, nghĩ lại dễ bị cao huyết áp.

Mát xa như thế này không phải rất thoải mái và thư giãn sao?".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!