Chương 19: (Vô Đề)

Ánh mắt kinh ngạc của Mục Hiểu Hiểu khiến cho Đại tiểu thư rất tức giận.

Đã lâu rồi Tần Di không toả ra hào quang như vậy, dường như mọi thứ xung quanh đang nổi gió lên, luồng sát khí mãnh liệt gần như cuốn lấy Mục Hiểu Hiểu ở bên ngoài.

Không đêm nào Đại tiểu thư có thể ngủ được.

Thật sự là không thể ngủ được, chính là đã quá mệt mỏi rồi, cơ thể cũng báo với cô là cần phải nghỉ ngơi rồi nhưng mà khi Tần Di nằm lên trên giường trong đầu cô lại hiện ra rất nhiều cảnh tưởng, quần xé trong đầu cô nên mới dẫn đến việc cô bị mất ngủ

Khi mà bắt đầu đau, Tần Di cũng cố gắng giãy dụa, nhắm mắt lại cố gắng làm cho mình không nghĩ gì, nhưng không có cách nào khiến cô không thể kiềm chế được.

Sau đó, cô uống rất nhiều thuốc ngủ, lúc đầu có tác dụng, cô sẽ ngủ thiếp đi, thỉnh thoảng quên mất mình đang ở đâu, lúc tỉnh lại có lúc Tần Di còn tưởng rằng mình đã trở lại lúc còn bé.

Sau đó là hạnh phúc ngắn ngủi cùng nỗi buồn kéo dài và theo thời gian, liều lượng thuốc tăng lên, cơ thể cô không thể chịu đựng được nên đã xảy nhiều tình trạng.

Tóc rụng nhiều, càng bết, ra nhiều mồ hôi, mệt mỏi.

Sau khi bác sĩ Hứa kiểm tra cho cô lẽ ra nên nói với Tần Di: "Tiểu thư, thuốc ngủ có quá nhiều tác dụng phụ, thời gian sử dụng nhiều dẫn đến sức đề kháng sẽ tăng lên.

Cô không thể tiếp tục như vậy được..."

Đôi khi thuốc ngủ giống như một loại độc dược, sử dụng rất bình thường nhưng đừng ỷ lại vào nó.

Sau khi Tần Di trải qua nhiều chuyện cũng không muốn dựa dẫm vào ai nữa, huống chi là một lọ thuốc nhỏ.

Từ đó về sau cô thà mất ngủ còn hơn mất ăn.

Nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống màn đêm trở nên u buồn, bóng tối tĩnh mịch nuốt chửng cô như một vòng xoáy.

Đôi khi, cô thậm chí không biết liệu mình có thể đợi cho đến khi chị gái quay lại hay không.

Cô vẫn luôn nghĩ nếu chị họ cô Tần Hải Dao trở về mà nhìn cô như thế này sẽ khó chấp nhận được?

Tần Di luôn nghĩ nhiều biện pháp, rất nhiều lần, nỗi đau như dòng sông chảy xiết vùi lấp cô.

Cô thường nhốt mình trong phòng để chơi piano.

Âm nhạc là lời dạy cuối cùng khắc sâu trong tâm hồn, và là tấm ván trôi duy nhất trên dòng sông chảy xiết.

Hôm nay vốn dĩ cô đang chơi nhạc piano, sau đó ngẫm nghĩ rất lâu, cô nhớ lại lúc hai chị em Mục Hiểu Hiểu đang chơi Hai con hổ Thu Thu và Hiểu Hiểu vừa lắc mông vừa vui vẻ hát nhảy xung quanh cô.

Đã từ rất lâu rồi cô không cảm thấy thoải mái như vậy.

Không có ai sinh ra đã cô độc.

Đại tiểu thư lấy ra xe xem cây đàn của Mục Hiểu Hiểu, nghĩ là chỉ muốn đàn thử nhưng phải chăng âm nhạc lại có nguồn ma lực như vậy, cô chỉ chơi có một lần nhưng lại cảm thấy hứng thú ngay.

Nhưng hiện giờ cô lại rất tức giận vì đã bị lộ ra bí mật.

Sự kết hợp của cả hai đã khiến cô ngày càng rất tức giận.

May mắn thay Mục Hiểu Hiểu là một chuyên gia lý học xuất sắc, tốc độ phản ứng nhanh hơn người thường, nàng đẩy ra với tốc độ ánh sáng và đứng bên ngoài cho ấm hơn một chút, nàng đạp mạnh dép lê xuống đất thật mạnh dường như tiếng bước chân cách càng ngày càng lại gần: "Đại tiểu thư cô ngủ chưa vậy?"

Tần Di:...

Người này thật sự ngây thơ đến mức khiến người ta khó chịu, đã nhìn thấy như vậy rồi còn muốn làm bộ không biết gì hay sao?

Hả.

Mục Hiểu Hiểu lại gõ cửa lần nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!