Hai lần lùi xe lăn về phía sau của Đại tiểu thư đã làm cho Mục Hiểu Hiểu càng thêm đau lòng, nàng kinh ngạc mà nhìn Tần Di, trong lòng tràn đầy thương xót.
Tại sao? Tại sao lại như vậy?
Đại tiểu thư, hai lần cô lùi xe lăn ra sau như vậy là thật sao? Chả lẽ là coi thường các cao thủ nghiệp dư chỉ vì họ là những người quá chuyên nghiệp hay sao?
Vô tình Tần Di nhìn thấy đôi mắt bị thương của Mục Hiểu Hiểu, cô rất muốn an ủi nàng, nhưng bài hát nàng lại hát quá lớn.
Cô cảm thấy vết thương ở tai của nàng vẫn chưa lành hẳn đi.
Câu nói Tâm nghiện cứ văng vẳng như cái ấm đun nước quay đi quay lại trong tâm trí cô.
Thậm chí, Đại tiểu thư còn nghĩ rằng, từ nay về sau đối với các tác phẩm nổi tiếng của mình có thể cô sẽ không trận trọng nó nữa.
"Cô có cần quá mức đến như vậy không?"
Mục Hiểu Hiểu đang rất là nhiệt tình mà thể hiện, vào cái lần đầu tiên nàng đã từng bộc bạch nói với Đại tiểu thư: "So với sự chuyên nghiệp của cô tôi đúng là không thể nào sánh bằng, nhưng mà cô cũng không cần có thái độ như vậy chứ!"
Thật sự cô đã động lòng rồi sao.
"Tôi hát hay như thế mà đến một câu tán thưởng cô cũng không nói sao?
Mục Hiểu Hiểu thật sự rất đau lòng, nàng phát hiện tâm lý của Đại tiểu thư có chút ảm đạm, còn có vẻ ghen tị với nàng.
Kỳ thật nghĩ đến cũng có thể hiểu được, nàng dù sao cũng không chuyên nghiệp, cũng không qua đào tạo, sau khi nghe nàng hát hay như vậy, trong bộ dạng của bộ cô lại khó coi như vậy.
Tần Di cau mày nhìn nàng, một lúc sau mới giơ tay lên.
Ai cho nàng sự tự tin như vậy?
Mục Hiểu Hiểu:...
Ai đã cho nàng sự tự tin?
Mục Hiểu Hiểu cứng đờ một lúc lâu, nàng trực tiếp gọi điện thoại vào điện thoại di động của em gái, Thu Thu đang ăn vặt ở nhà, vừa xem TV vừa hưởng điều hòa, cuộc sống nhỏ nhoi, đừng nói là cô ấy hạnh phúc như thế nào.
Cô ấy vội vàng nuốt nước bọt vào miệng khi nhận được cuộc gọi của chị gái, cắn một miếng bánh lòng đỏ trứng tan trong miệng: "Dạ alo? Trời tối rồi chị điện em chi vậy, chị không đi ngủ hả, gọi điện thoại thúc giục em học bài chứ gì?
"Bớt lắm mồm lại" Dường như Mục Hiểu Hiểu đang gào lên: "Chị hỏi em Thu Thu, chị của em hát có hay không?"
Thu Thu hét lên và đưa điện thoại ra xa cái tai của mình một mét, theo bản năng cô em gái trực tiếp trả lời: "Rất hay, cực kỳ hay luôn, nó khiến cho người ta khi nghe rồi thì sẽ rất khó quên mà quên được."
Cái loại sự tình gì vậy nè?
Không thể đoán ra ai được lại kéo chị tôi hát cho nghe vậy kìa?
Tần Di run rẩy ngồi trên xe lăn.
Mục Hiểu Hiểu nghiến răng nghiến lợi: "Chị gái kia của em sau khi mà nghe chị hát thì lại trở nên bất động".
Tần Di:...
Thu Thu ngậm lòng đỏ trứng gà vừa bỏ vào đã lộn ngược ra ngoài, cô ấy ho khan một tiếng: "Chị nói cái gì chị hát hả".
Chị gái kia đúng là có tấm lòng độ lượng, yêu chị gái mình hết lòng hết dạ, chỉ là bất động tại chỗ thôi mà chứ đâu phải là bị ngã từ trên xe lăn xuônhs đâu.
Mỗi lần vào buổi tối, Thu Thu đều được chị gái hát cho mình nghe, nhiều lần muốn lấy tay vỗ nhẹ vào đùi để chống lại cơn nổi da gà và tóc gáy dựng ngược lên của mình.
Cô ấy rất yêu thương chị gái của mình, từ nhỏ đã lo lắng cho các em gái của mình, sau này ra ngoài nàng đi làm thêm, có quá ít thời gian vui chơi giải trí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!