Mục Hiểu Hiểu duỗi tay ra ôm Tần Di nhẹ nhàng vào lòng, nàng cảm thấy người trong tay cứng đờ, một tay túm lấy váy của cô, Mục Hiểu Hiểu cúi đầu, nhìn vào mắt Tần Di.
Quầng mắt của Đại tiểu thư vẫn còn hơi đỏ, nhưng đều như thế này, vẫn giữ được khí chất thanh cao.
Xuống xe.
Ai cho nàng dũng khí mà dám ôm cô.
Mục Hiểu Hiểu mỉm cười, không chỉ muốn ôm Đại tiểu thư mà còn muốn đưa tay ra đụng vào mũi của cô.
Nếu như nói lần đầu tiên nàng tiếp cận Tần Di là vì tiền, sự lãnh nhạt và tàn bạo của Đại tiểu thư khiến nàng nhất định phải suy nghĩ nhiều hơn một ngày, nhưng bây giờ, sau khi tạo ra đủ loại vỏ bọc ngụy trang, Mục Hiểu Hiểu đã nhìn thấy một Tần Di thực sự, cô là Đại tiểu thư, hơn nữa còn là một công chúa nhỏ đã bị lừa dối nhiều lần, không thể tin và càng không muốn tin vào thế giới này nữa, nhưng không thể không ảo tưởng về thế giới hờ hững này và từ chối thừa nhận nó.
Nếu cô thực sự tàn nhẫn như cô đã từng, cô làm sao có thể chịu đựng được chính mình đến gần hết lần này đến lần khác? Làm thế nào có thể cho phép Thu Thu gần gũi với cô được chứ?
Trong mắt Mục Hiểu Hiểu tràn đầy hư hỏng, gần như tràn ra, Tần Di hiểu được, thân thể cô cứng đờ, cuối cùng biểu hiện trong mắt chuyển từ chất vấn từ né tránh sang cảnh cáo.
Muốn chết?
Có phải là vì sự dung túng không biết bao nhiêu lần của cô mà khiến cho Mục Hiểu Hiểu không biết thế nào là trời cao đất dày hay không?
Thu Thu ở bên cạnh, cô ấy nhìn cảnh này, cô ấy không kìm nổi mà duỗi tay ra tự ôm lấy mình.
Ôi, con chó đơn thân thấp kém này, thật đáng thương, ai sẽ ôm cô ấy đây?
Thời gian hạnh phúc luôn có hồi kết.
Trước khi đi, Mục Hiểu Hiểu đã kiểm tra lại điện nước ở nhà, nàng liên tục giục Qiuqiu đừng lo lắng về điều đó: "Em ở nhà phải khóa cửa.
Đừng mở cửa nếu có ai gõ cửa.
Chú ý an toàn.
Nhớ tắt ga vào buổi tối, trước khi đi ngủ, kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ, em..."
"Biết rồi, biết rồi." Thu Thu không kiên nhẫn mà thúc giục: "Em không còn là một đứa con nít nữa." Cô ấy cảm thấy rằng chị gái đã đối xử với cô ấy như thế này trong suốt mười năm và cô ấy cũng nghĩ rằng cô ấy là đứa trẻ đã được bế vào và bảo vệ trong vòng tay của nàng từ khi còn nhỏ.
Cô ấy đã lớn rồi và trong tương lai, cô ấy sẽ có thể bảo vệ chị gái của mình.
Mục Hiểu Hiểu lo lắng thở dài: "Em ở nhà một mình thật tốt, chị nên..." ánh nhìn cảnh cáo của Tần Di: "Chị sẽ sớm trở về."
Có lẽ là sáng mai, nàng sẽ trở về thôi.
Hôm nay nàng như vậy là đang giẫm đạp lên sức chịu đựng của Đại tiểu thư, Đại tiểu thư sau khi về nhà rất có khả năng sẽ bắt nàng biến đi.
Tần Di ngồi trên xe lăn, trên mặt không chút biểu cảm nhìn Mục Hiểu Hiểu rồi quay người lại.
Cô sẽ không biết được những điều mà Mục Hiểu Hiểu đang nghĩ chứ? Hả.
Không nghĩ cô là một người tốt bụng như vậy? Liền nghĩ đến bị đuổi việc sẽ quay trở lại mà đoàn tụ sao?
Không thể như vậy được.
Cô sẽ không để họ có được những gì mà họ muốn!
"Chị gái để lại cho em vài trăm nghìn.
Đừng có lúc nào cũng lục tung tìm kiếm.
Muốn ăn quà vặt thì tự mua một ít, đổi quần áo đẹp hơn đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!