Chương 16: (Vô Đề)

...! Vậy còn không bằng một người chị như cô, nhìn thử xem con bé còn bị cô đá bay đấy!

Rốt cuộc, Thu Thu vẫn bị Mục Hiểu Hiểu dùng một cước đá bay.

Mục Hiểu Hiểu không hề nể tình mà đè cô ấy xuống, khuôn mặt cọ xát xuống: "Nhóc con, không nói tiếng nào mà em đã đi ra ngoài hả? Thân thể của mình không biết hay sao? Trời nóng như vậy, mà em cứ chạy loay hoay làm gì, tim em chịu được không hả? Ở nhà hai ngày, không biết gì gọi điện thoại cho chị, gan em mập lên rồi hả, em...! Bla bla..."

Tần Di ngồi trên xe lăn, trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này.

Phải biết rằng, khiến cô chủ người ta lộ vẻ mặt như này là khó mà có được.

Từ khi cô được sinh ra, bên cạnh có rất nhiều người vây quanh cô, cho dù là giả vờ thì vẫn luôn phục vụ cho một mình cô.

Đừng nói là đè cô xuống ghế sô pha để đánh, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng chưa bao giờ dám.

Ngoại trừ Mục Hiểu Hiểu, chưa bao giờ có người dám làm.

Cho dù là cha, cho dù là Tần Sương, vào ngày vạch mặt đó, các cô ấy cũng không dám làm loạn với cô.

TS sinh ra cũng không phải có tính cách tốt, thế giới của cô giống như một vùng đất cấm hoang vu, không có người nào dám bước vào.

Hình ảnh kiểu "ác nghiệt" "máu me" như này, đúng là lần đầu cô gặp được.

Tới cuối cùng, vẫn là Thu Thu nhìn ra chị gái mình là lạ, cô ấy đẩy Mục Hiểu Hiểu ra, dùng giọng nói như tiếng Hồng Kông: "Đi ra nào, chị ơi, như vậy là được rồi, đừng có làm như vầy, sẽ hù tới chị gái đó."

Thân thể Mục Hiểu Hiểu cứng đờ, nàng quay đầu nhìn Tần Di.

Tần Di đã điều chỉnh ổn thỏa, lạnh nhạt nhìn nàng.

Mục Hiểu Hiểu:...

Mẹ nó.

Nàng không nhìn nhầm chứ? Thế mà vừa rồi cô thấy được một tia...! e ngại trong mắt cô chủ kia nhỉ?

Cô chủ người ta sợ cái gì? Sợ nàng đánh cô hả?

Mục Hiểu Hiểu chỉnh sửa tóc tai một chút, mỉm cười không chút thất lễ với Tần Di: "Không cố ý, cô chủ à, để cô thấy một màn chị từ em hiếu này rồi, chê cười rồi."

Cô chủ?

Ở bên cạnh, Thu Thu nghe vậy thì nghi ngờ, xưng hô gì vậy? Chẳng lẽ lại....! Đầu nhỏ của cô ấy lại bắt đầu xoay chuyển nhanh chóng.....

Trong một đêm tối tăm, căn phòng chỉ mở một chiếc đèn mờ mờ, chị gái mặc quần cộc châm một điếu thuốc, ngồi ở trên giường vô cùng đơn độc.

Một chị gái lại như chim non ép vào người núp trong ngực của nàng, bất mãn dùng giọng điệu khẩn thiết vừa nện lên vai của nàng vừa nói: "Người ta không theo đâu, vì sao mấy người yêu nhau đều phải gọi người kia là bé kẹo, bé cưng, ngọt ngào, cục cưng mà chị lại coi người ta là bang bang hả?"

Mục Hiểu Hiểu cúi đầu xuống, xoa cả khăn và tóc của chị gái khác: "Đồ ngốc à, đừng có cố tình gây sự."

Chị gái kia che miệng, đôi mắt nai con tràn đầy nước mắt, run rẩy như bị thương: "Cái gì, em cố tình gây sự hả? Chị tuyệt tình quá, chị lạnh lùng, chị mới cố tình gây sự đó!"

Mục Hiểu Hiểu phát điên lên: "Được rồi, được rồi." Nàng ôm chặt chị gái kia, hôn lên môi cô một cái: "Từ nay về sau, em chính là cô chủ của tôi, cô chủ cục cưng của tôi."

...

"Ranh con, em lại nghĩ cái gì thế?"

Mục Hiểu Hiểu nghi ngờ nhìn em gái mình, mỗi khi ánh mắt của Thu Thu mở ra là lại chuẩn bị bổ não cái gì đó không tốt trong đầu của cô ấy.

Thu Thu hơi ngượng ngùng, xấu hổ đan hai tay lại với nhau: "Chị muốn nghe hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!