Quần áo chậm rãi trượt xuống khỏi người Tần Di, ngay lúc đó, gương mặt lạnh như băng của cô cũng lộ ra, ánh mắt như có thể nuốt sống chúng sinh bắn ra tới.
Theo bản năng, Mục Hiểu Hiểu ôm chặt người mình, vô cùng đáng thương co thành một đoàn.
Bà nội Tần hoàn toàn giận dữ.
Không hổ là chuyên gia tâm lý ưu tú Mục Hiểu Hiểu, thành công sử dụng phương pháp trị liệu "lửa giận đánh vào tâm lý", chọc giận Tần Di tới mức
không chỉ muốn mở miệng mắng chửi người mà còn muốn đứng khỏi xe lăn đạp bay nàng.
Trong hiện thực, từ trước tới nay, Thu Thu chưa từng thấy qua cô gái xinh đẹp như vậy, đôi mắt cô ấy khi nhìn Tần Di đều là nhìn chằm chằm.
Mặt mày Tần Di vốn không phải loại hình dịu dàng, quyến rũ kia, đúng hơn là lạnh lẽo, nhưng càng nổi bật khí chất cô chủ trời sinh trên người của cô.
Ngay khoảnh khắc này, khí thế trên người cô dâng lên, tóc và quần áo của cô như thể bay bay lên.
Thu Thu không biết cô chủ có bệnh thích sạch sẽ, càng không biết sao chị gái có thể vượt qua "trăm ngàn cay đắng" đưa người vượt qua, cô ấy chỉ đơn thuần cho rằng chị gái dẫn khách tới.
Dù sao từ nhỏ tới lớn, Mục Hiểu Hiểu không thiếu bạn bè, nhưng nhìn vẻ mặt của người bạn này...! Thu Thu không khỏi quay đầu nhìn lại chị gái mình.
Mục Hiểu Hiểu gần như muốn run lẩy bẩy, mặt mũi tràn đầy dáng vẻ "Nhỏ yếu, đáng thương lại còn bất lực."
Thu Thu nhìn sắc mặt người ngoài không ổn, nhìn sắc mặt chị gái mình là chuẩn nhất, cô ấy chần chừ một chút, xoay người nhặt quần áo dưới đất lên, nhỏ giọng thăm dò chị mình: "Nếu không...! Em đắp lại nhé?"
Tần Di:...
Mục Hiểu Hiểu:!
Trời ạ, cô em gái gì đây? Không phải nghỉ hè thì em ấy vội vàng đi làm, không hề gặp tới cô ấy sao, về phần Thu Thu sao lại liên tục săn giết cô hai lần thế?
Mặt Tần Di đã không thể dùng từ lạnh để hình dung, mà là trực tiếp kết thành băng, một đôi mắt xinh đẹp hàm chứa lửa giận ngập trời, nhìn chằm chằm vào Mục Hiểu Hiểu.
Lửa và băng đều tràn ngập, muốn bắt đầu giết người.
Mục Hiểu Hiểu run một hồi, nàng biết hôm nay có lẽ đây là buổi làm bạn cuối cùng với cô chủ rồi, đã như vậy...! Không bằng giữ lại một hồi ức đẹp với nhau một lần đi.....! Cô muốn ăn cái gì?
Mục Hiểu Hiểu giơ tay lên, kiên trì hỏi, mọi chuyện đã xảy ra tới mức này, chỉ có thể ráng chống đỡ tiếp thôi.
Tần Di nhìn chằm chằm vào cô, bàn tay ngọc thon dài nâng lên, ưu nhã biểu hiện.....! Tim của cô.
Mục Hiểu Hiểu:...
Mặc dù lớn lên ở trại trẻ mồ côi, gặp qua rất nhiều đứa nhỏ tàn tật, không hoàn hảo, nhưng Thu Thu lại không có được kỷ xảo ngôn ngữ tay như chị gái, chỉ là kiến thức nửa vời, cô ấy gãi đầu một chút, hỏi chị gái: "Chị gái xinh đẹp này là ai vậy?"
Thật đáng tiếc.
Chị gái này có dáng dấp đẹp như vậy, nhưng cả người trên dưới đều tàn tật.
Người tàn tật chia làm nhiều cấp độ, chị gái xinh đẹp này chính là loại hình đáng thương nhất thì phải? Câm điếc còn thêm tàn tật ở chân, ngoại trừ mặt thì cả người không có chỗ nào tốt.
Sau khi Thu Thu chọc giận khiến cô chủ muốn tim, Mục Hiểu Hiểu vừa sống được một giây đồng hồ, nàng vội vàng mượn cầu thang bước xuống, chỉ vào Tần Di: "Đây là..." Nàng vừa định nói "Tần tỷ", bất chợt nhớ tới lúc mới nhận chức, cô đã ký một hiệp nghị bảo mật với Liễu Ngải Văn, trước khi mọi người không biết chuyện, tuyệt đối không thể để lộ thân phận của cô chủ.
Tần Di lạnh nhạt ngồi ở trên xe lăn nhìn Thu Thu, đang đợi Mục Hiểu Hiểu long trọng giới thiệu mình với cô gái nhỏ gan to bằng trời.
Mục Hiểu Hiểu nuốt một ngụm nước bọt, sờ lên đầu Thu Thu: "Đây là một chị gái có thân phận long đong khiến người ta phải bội phục."
Tần Di:...
Không cho thời gian để cô chủ phát ra ánh mắt như đao tới, Mục Hiểu Hiểu lập tức chỉ vào em gái mình nói: "Đây là em gái Thu Thu, chính là người ngốc nhỏ tuổi, dáng dấp tròn trịa như củ cải, học tập không ra gì, chỉ một lòng trở thành tiểu thuyết gia nổi danh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!