Trong máy ảnh, Trương Xảo hít một hơi thật sâu.
Tại sao Hiểu Hiểu lại xuất hiện ở trong máy ảnh, còn chị Tu...??? Tần Sương nhìn vào máy ảnh, tay phải của cô ta cầm vào chiếc mặt nạ rồi cởi nút thắt.
Một tiếng "bộp" vang lên, chiếc mặt nạ rơi xuống đất, nó như rơi vào tim người, cuối cùng người ở trước mặt cũng để lộ ra khuôn mặt mà cô Trương đã tưởng tượng ra vô số lần.
Trái tim con người là thứ khó kiểm soát nhất trên thế giới này, mặc dù Trương Xảo là một bác sĩ tâm lý nhưng cô ấy vẫn vô thức mất kiểm soát, từ nhỏ cô ấy đã không để ý đến mấy chuyện vặt vãnh, là một cô gái rất cởi mở, tuy cô ấy đã từng làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy phải lòng một người ở trên mạng mà cô ấy chưa từng gặp mặt, đã vậy còn hẹn hò online một cách nghiêm túc.
Cô ấy đã từng tưởng tượng ra khuôn mặt của chị Tu ở trong lòng rất nhiều lần.
Được rồi chuyện này không cần phải nói nữa, sau khi nhìn thấy cô ta nhất định sẽ vui hơn rất nhiều, nếu như chị ấy chỉ có một thân hình đẹp và một khuôn mặt quỷ, cô Trương tự an ủi mình, vậy thì cô ấy sẽ nhìn vào đôi mắt của chị ấy, rồi nghĩ về con ngươi lúc nào cũng đầy mệt mỏi và buồn bã khiến cô ấy yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cho dù trí tưởng tượng có mạnh mẽ đến đâu, nó cũng không thể lay chuyển được cái nhìn một thoáng kinh hồng khiến lòng người rung động.
Đôi mắt Tần Sương lặng lẽ nhìn Trương Xảo, khuôn mặt lạnh như băng, thậm chí dưới mắt còn nổi lên một tầng băng mỏng, môi thiếu một chút sắc máu, mặc dù đã cởi mặt nạ Tu La ra, nhưng cả người vẫn được bao phủ bởi thứ bóng tối ma quái.
Bốn mắt nhìn vào nhau.
Trái tim của Trương Xảo như đang đánh trống, vừa nhanh vừa mạnh.
Tần Sương đúng là gu của cô ấy...
Sự lạnh lùng, xa cách, ở sâu bên trong còn có một chút oán hận khiến người khác rất muốn bảo vệ.
Hiểu Hiểu ở bên cạnh im lặng hóng chuyện đã hoàn toàn tê liệt, nàng âm thầm di chuyển bước chân, nhưng Tần Sương liền gọi nàng lại: "Cô đi đâu vậy?" Mục Hiểu Hiểu:...
Nàng vô tội, nàng chỉ đến ăn cơm thôi.
Trương Xảo ngạc nhiên nhìn Tần Sương, cô ấy không biết mối quan hệ của cô ta và Hiểu Hiểu, còn Tần Sương thì nhìn vào mắt cô ấy rồi nhàn nhạt nói: "Cô ấy là bác sĩ tâm lý mà trước kia tôi nói với em."...
Trương Xảo không thể không nghi ngờ nhìn Hiểu Hiểu: "Chị ấy...! cậu..." Sấm sét vang lên, mưa rơi xuống, bầu trời như sắp sụp đổ.
Đến lúc này, Hiểu Hiểu không thể che giấu thêm được nữa, nàng cắn môi, thận trọng nói: "Chị ấy là chị của Đại tiểu thư, Tần Sương."...
Điện thoại cứ như vậy bị tắt.
Cô Mục có thể cảm nhận được sự bối rối và sửng sốt của cô Trương, nàng ngây người đứng ở đó, Tần Sương vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Cô không phải đến đây ăn cơm à?" Trước đó là vậy, nhưng bây giờ nàng cảm thấy đã no rồi.
Hiểu Hiểu không khỏi nhìn về phía Tần Sương, Tần Sương đứng lên, hai tay vắt sau lưng, thân ảnh màu đen như muốn che đi ánh nắng mặt trời: "Muốn nói gì thì nói đi, đừng ấp a ấp úng." Giọng nói của cô ta lạnh như băng, như thể những núi băng lạc lõng giữa mùa hè này, lạnh lùng và sắc sảo.
Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu, bắt gặp ánh mắt của cô ta, nàng không kìm được liền hỏi: "Tình cảm cậu ấy dành cho chị, không phải chị không cảm nhận được đấy chứ?" Họ đều là người trưởng thành, cũng là người thông minh, Hiểu Hiểu cảm thấy nàng không cần phải che giấu bất cứ điều gì.
Cô Trương lúc nào cũng gọi "Chị Tu", gọi lâu như vậy, trong đôi mắt nóng bỏng ấy đã không còn che giấu, yêu một cách rộng lượng.
Tần Sương im lặng một lúc lâu, sau đó cô ta quay người lại, dùng tấm lưng gầy nhưng thẳng đối mặt với Hiểu Hiểu: "Tôi không thích em ấy." Cô ta là một người đơn giản và thẳng thắn.
Nhìn từ một góc độ nào đó, cô ta rất giống Đại tiểu thư lúc đầu.
Có lẽ, người nhà họ Tần, ở trong xương cốt đều mang theo một chút vị mát lạnh.
Sau khi Hiểu Hiểu nghe câu đó, nàng không phải cô Trương, nhưng nàng cảm thấy khó chịu, bữa cơm này cũng không cần ăn nữa, nàng bỏ đi một cách tức giận.
Đại tiểu thư đợi một lúc lâu nhưng vẫn không thấy nàng trở về nên gọi điện trực tiếp cho nàng, Hiểu Hiểu tức giận nói: "Em muốn đi tìm Trương Xảo, con gái nhà các người thật sự quá nhẫn tâm." Đại tiểu thư:...! Là gặp Tần Sương sao? Có thể khiến Hiểu Hiểu tức giận đến như vậy, chắc chắn đã gặp phải Tu La Trường, ngã ngựa rồi sao? Đại tiểu thư cầm điện thoại, xoay người đi ra ngoài, cô đang định đi tới cô nhi viện đón Hiểu Hiểu, vừa đi ra ngoài đã gặp Tần Sương.
Tần Sương cầm một điếu thuốc trên tay, cô ta đứng ở trước cửa sổ, tóc bị gió thổi tung, trong ánh mắt hiện lên cảm xúc mà người khác không thể nhìn thấu.
Nhìn thấy cô ta, Đại tiểu thư giật mình.
Tần Sương không nhúc nhích, cô ta nhẹ giọng nói: "Cô nhìn tôi làm gì?" Cô ta lạnh lùng, giọng nói của Đại tiểu thư càng lạnh lùng hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!