Diệp Li cầm lấy bình nước trên bàn, rót một chén nước rất trong đưa cho Tần Thương,
"Đây là nước ngầm của Bích Không Hải, ngươi nếm thử đi."
Tần Thương đón lấy rồi uống một ngụm, than thở:
"Vừa mát lạnh lại vừa ngọt nữa, quả không tồi. Ngươi cũng hưởng thụ một chút đi."
Diệp Li cảm thán nói:
"Chúng ta cũng phải hơn hai mươi năm rồi chưa từng gặp nhau, lão gia hoả nhà ngươi, lần này không ngờ có ý đến tìm ta, không phải là có chuyện gì chứ. Ngươi cũng biết, chuyện của Trúc tông ta chẳng quản tới nữa, cho dù có chuyện gì cũng chẳng có quan hệ gì với ta cả."
Tần Thương cười ha ha đáp:
"Ta còn chưa nói gì, ngươi đã tuôn ra hết rồi, ngươi nghĩ ta là tới tìm ngươi làm gì nào? Lần này, ta sẽ không đi đâu nữa."
Trong mắt Diệp Li lộ vẻ kinh ngạc, Không đi nữa ư?
Tần Thương gật gật đầu, nói:
"Ta mới quay lại đây từ Pháp Lam."
Nghe được hai chữ Pháp Lam, ánh mắt của Diệp Li trong nháy mắt đã biến hoá một chút, thần sắc trên khuôn mặt trở nên trầm mặc thêm vài phần,
"Ngươi cũng tới rồi. Nói như vậy, ngươi chắc đã đạt tới tử cấp rồi?"
Tần Thương hơi khép mắt lại, nhìn Diệp Li từ trên xuống dưới,
"Ngươi không phải cũng như vậy sao? Tưởng ta không nhận ra sao?"
Diệp Li không hề tức giận, chỉ trừng mắt liếc nhìn lão, một tầng tử sắc khí lưu yếu ớt từ nội thể của lão lộ ra ngoài, đó là một loại khí tức cao ngạo, năng lượng mạnh mẽ không gì lay chuyển được.
Áp lực cực lớn khiến quang mang tràn ngập trong mắt Tần Thương,
"Hảo, nhất giai, ngươi cũng là nhất giai, xem ra, chúng ta không ai nhường ai cả."
Diệp Li nói:
"Ta đã không còn là đối thủ của ngươi rồi. Trong tình huống có cùng cấp bậc, ở Long Khi Nỗ Tư này, chẳng có loại ma pháp hoặc là đấu khí nào có thể chiến thắng được cầm ma pháp của ngươi, ngươi tưởng ta không biết sao?"
Tần Thương mỉm cười, đáp: " Cầm khúc của ta, chỉ khi diễn tấu được hơn một phần ba, thì về sau, mới có thể thể hiện uy lực chân chính, trong tình huống có cùng cấp bậc, ngươi nếu đánh không lại ta, chẳng lẽ lại không biết bỏ chạy sao? Mà ta lại bỏ qua cho ngươi sao?
Chẳng lẽ, ngươi cho rằng ta không biết đuổi theo ngươi sao?
"Diệp Li hung hăng nói:" Khoảng cách bây giờ là thế này, ngươi có tin ta có thể bỏ xa ngươi không.
"Tần Thương thản nhiên rồi uống một ngụm thuỷ tuyền," Không tin.
"Hai người liếc nhìn nhau, đều nhịn không được cười ha hả. Bất luận là Tần Thương hay là Diệp Li, cũng rất lâu rồi chưa từng vui đến thế. Tiếng cười ngừng lại, Diệp Li chỉnh lại sắc mặt hỏi:"Lão hoả kế, nói thật xem, Pháp Lam đem đến cho ngươi cảm giác thế nào?
"Sắc mặt Tần thương trầm xuống, thở dài một tiếng, đáp:" Ngươi không nên hỏi nhiều làm gì, Pháp Lam thất tháp không phải là thứ mà chúng ta có thể tưởng tượng được.
Ta khi thông quan( vượt qua cửa), đến ngay cả tháp chủ cũng chưa từng nhìn thấy.
"Nghe lão nói xong, Diệp Li trầm mặc thật lâu, rồi có chút thương cảm nói:" Xem ra, chúng ta vĩnh viễn không có hy vọng rồi. Không
"Ánh mắt của Tần Thương sáng ngời, tựa hồ nghĩ tới một chuyện gì đó rất hưng phấn, từ ghế trúc bật dậy," Hy vọng tuyệt đối có.
Hơn nữa, còn đang ở ngay trước mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!