Ông Bình Nhiên sống đến ngần này tuổi, thuở xưa cũng chỉ từng nghe nói về sự tích liên quan đến Thần Núi, chứ chưa hề tận mắt trông thấy Ngài.
Nam Đăng và dáng vẻ trong tưởng tượng của ông, hoàn toàn bất đồng.
Thoạt nhìn Nam Đăng đơn thuần, và non nớt hơn, giống như...... tiểu Thần Núi vẫn còn đang trong giai đoạn trưởng thành.
Có lẽ cậu cũng chưa hiểu rõ giới hạn của việc thân mật? Vào loại thời điểm này, càng cần có sự dẫn dắt hơn.
Nhưng đây chẳng qua chỉ là phỏng đoán của Ông Bình Nhiên, nếu ông đoán sai, thì sẽ là điều bất kính đối với Thần Núi.
Nhìn Liên Dịch và Nam Đăng ở chung thân mật như vậy, trong lòng ông cứ có một chút không ổn.
Chỉ nhìn bề ngoài của Nam Đăng, tuổi tác cũng nhỏ, thỉnh thoảng sẽ khiến người ta coi nhẹ thân phận của cậu.
Nhớ lại trước đó không lâu, bởi vì ông nói phải dẫn Liên Dịch đi, bộ dạng của Nam Đăng rõ là không vui, Ông Bình Nhiên càng thấy đau đầu.
Không thì...... xem chừng thêm một chút trước đã.
Trước mắt các loại hiềm nghi trên người Liên Dịch căn bản đã được rửa sạch, có Thần Núi và Thần Hỗn Độn ở đây, hẳn là anh sẽ vào khuôn phép.
Về phần đút tôm...... đút thì đút đi, Thần Hỗn Độn cũng đang ăn đấy thôi.
Ông Bình Nhiên hít sâu vài hơi, lặng lẽ rời khỏi phòng nghỉ.
Nam Đăng đang chờ lột tôm ngẩng đầu lên, nhìn ra cửa một cái.
Cậu biết Ông Bình Nhiên tới đây, không vào làm phiền, rồi lại rời đi thật nhanh.
Nam Đăng mặc kệ, cậu vừa đói vừa mệt, gần như muốn ngả vào trong lòng Liên Dịch.
Giống như lần sử dụng thần lực trước đó, cậu trở nên vô cùng dính người, cứ muốn cách Liên Dịch gần hơn một chút.
Đút xong con tôm cuối cùng, Liên Dịch tháo bao tay xuống, vươn tay ôm Nam Đăng lên trên đùi.
Đồng thời cửa phòng nghỉ từ từ khép lại, cách khoảng không khóa trái.
"Không thoải mái à?" Liên Dịch thấp giọng dò hỏi.
Nam Đăng ậm ờ nói không có, chỉ đói bụng thôi.
Cậu dựa nửa người vào trong ngực Liên Dịch, được anh đút một miếng bánh kem bơ nhỏ, mới kèo nhèo ngồi cho ngay ngắn, bắt đầu ăn cơm.
Sau khi lấp đầy bụng, Nam Đăng nghỉ ngơi một lát, đến ba giờ chiều cuối cùng cũng khôi phục như ban đầu.
Kết quả kiểm tra của bệnh nhân ở khu cách ly cũng đã có, tất cả những người bên trong đều đã được chữa khỏi, triệu chứng hoàn toàn biến mất.
Mà thần lực của Nam Đăng chỉ có tác dụng với người nhiễm bệnh dịch, sẽ không can thiệp đến bệnh tật khác.
Nhận được tin tức, Nam Đăng lặng lẽ đi tới cổng bệnh viện, nhìn người bệnh đã khỏi hẳn lục tục xuất viện.
Xác nhận mọi thứ đều diễn ra theo dự đoán, có Ông Bình Nhiên và các thiên sư khác ở lại dọn dẹp hậu quả, Lâm Cửu đưa hai người Nam Đăng về khách sạn.
Con vẹt phải quay về chuẩn bị đi tuần tra ban đêm, nửa đường tạm biệt Nam Đăng.
Trước khi đi, nó còn cẩn thận chào tạm biệt với đầu thỏ: "Thần Hỗn Độn đại nhân, con đi trước ạ."
Đầu thỏ ngả vào lồng ngực Nam Đăng ngủ khò khò, chỉ lộ ra cái ót lông xù giữa lớp quần áo, căn bản không nghe thấy lời của nó.
Về đến khách sạn, đối mặt với hoàn cảnh khá quen thuộc, cũng không có người thứ ba, Nam Đăng hậu tri hậu giác có chút hưng phấn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!