Chương 41: Bé thần núi nhát gan

Hoa nguyệt quý bên kia vẫn còn chưa ngừng chiến đấu, nó một hơi nuốt vào hai con oán hồn, phát hiện bầu không khí xung quanh có chút bất thường.

Tia sát khí nồng nặc kia, lại tản ra từ trên người đầu thỏ, thế nhưng ban nãy tốc độ biến hình của nó quá nhanh, căn bản không có oán hồn chú ý đến nó.

Tầm mắt của đám oán hồn dừng lại trên người Nam Đăng, cho rằng cậu mới là Quỷ Vương.

Vòng bát quái lại ra tay lần nữa, oán hồn bao vây xung quanh chỉ một mực né tránh, không chủ động tấn công nữa.

"Sao Quỷ Vương lại ở chung với thiên sư?"

"Còn có địa linh...... cái trong tay Quỷ Vương là địa linh đó......"

Oán hồn trời sinh đã sẵn lòng theo đuôi Quỷ Vương, coi nó là vị thủ lĩnh duy nhất, ấy thế nhưng Quỷ Vương lại đồng hành cùng thiên sư và địa linh, loại chuyện này quả thực mới nghe lần đầu.

Hơn nữa cành hoa nguyệt quý và vòng bát quái hãy còn đang phát động tấn công oán hồn, trong lúc nhất thời cũng làm bọn chúng chẳng rõ tình hình.

Đối mặt với tầm mắt đánh giá và nghiên cứu của chúng quỷ, Nam Đăng cuống quýt quơ đầu thỏ lên, nép vào bên cạnh Liên Dịch: "Mấy con quỷ này...... bọn chúng muốn làm gì vậy?"

Cậu không thấy được một màn đầu thỏ nuốt chửng hồn thể Cốc Hư kia, chỉ nghe thấy một ít tiếng vang lạ thường ở đằng sau, còn có sát khí bỗng dưng tăng mạnh.

Nam Đăng túm lỗ tai đầu thỏ, cúi đầu khẽ ngửi, quả nhiên ngửi được sát khí còn lưu lại trên người nó.

Giữa mày Liên Dịch khẽ nhăn, nhìn quanh bốn phía.

Đầu thỏ bùng nổ sát khí cũng sẽ bị thiên sư khu vực phát hiện, đến lúc ấy đuổi tới, sẽ không chỉ là oán hồn thôi đâu.

Anh nhìn về phía đầu thỏ bên trong lồng ngực Nam Đăng lần nữa, ý tứ trong mắt rất rõ ràng.

Tự mình làm ra chuyện, tự mình nghĩ cách giải quyết.

Lỗ tai đầu thỏ cụp xuống, nhân lúc Nam Đăng không chú ý thì giãy khỏi tay cậu, chủ động nhảy xuống dưới đất.

Đồng thời Liên Dịch ôm chặt Nam Đăng, trấn an nói: "Không sao, rất nhanh sẽ ổn thôi."

Nam Đăng vùi mặt vào trong bộ quần áo trước người anh, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng động oán hồn bị tấn công.

Hoa nguyệt quý cũng ở bên ngoài, cậu ôm chậu hoa gần như trống không, cúi đầu chỉ có thể nhìn thấy một cành hoa kéo dài ra bên ngoài.

Nhưng cái ôm của Liên Dịch rất an toàn, oán hồn xung quanh làm sao cũng không thể tiếp cận nửa bước.

Cảm xúc khẩn trương của Nam Đăng vừa mới thả lỏng, bỗng nhiên lại nghe thấy giọng nói kích động của nhóm oán hồn.

"Ở bên kia kìa!"

"Chuyện gì thế, không chỉ có một Quỷ Vương à?"

"Mặc kệ, qua đó coi đã!"

Nhân khoảng thời gian ngắn ngủi ban nãy, đầu thỏ đi đến bên kia con đường, rồi biến hình lần nữa.

Nó không thèm che giấu, thân hình bành trướng ngày càng lớn, ba con mắt khổng lồ đỏ tươi mở ra trong màn đêm, cũng không nhìn ra dáng vẻ ban đầu nữa.

Bao gồm cả số oán hồn ngửi mùi từ xa chạy tới, thay đổi phương hướng đi đến vị trí cự thú xuất hiện.

Chỉ tốn công trong nháy mắt, oán hồn vây quanh bên ngoài đều đã rời khỏi.

Giao lộ loáng cái trở nên thoáng đãng và yên tĩnh hơn không ít, Liên Dịch buông Nam Đăng ra, bảo vệ cậu rời đi theo hướng ngược lại: "Chúng ta đi trước."

Hoa nguyệt quý ăn xong con oán hồn lạc đàn cuối cùng, cành hoa rụt về chậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!