Thần Hỗn Độn
Liên Dịch trả lời truyền tin xong, tắt tín hiệu của thông tấn khí đi, ánh mắt rơi vào ngăn kéo ở một bên khác.
Hồn thể của Trác Thanh đang ở bên trong, ba lớp linh thuật phong kín bên trên.
Nguyên nhân Cốc Hư đến đây, xác suất cao là vì Trác Thanh, ông ta từng là sư đệ của Trác Thanh, quan hệ của hai người tình như thủ túc[1].
[1] Gốc là : chỉ tình cảm gắn bó thân thiết như tay chân, anh em.
Chẳng qua Liên Dịch rất rõ, cái chết của Trác Thanh không thể giấu diếm nổi, hơn nữa bất kỳ ai cũng sẽ nghĩ rằng là anh làm.
Liên Dịch lạnh nhạt thu tầm mắt về, xoay người đến phòng ngủ.
Nam Đăng còn chưa ngủ, đầu thỏ ngủ được một nửa thì bị cậu đánh thức, đang cắn ống tay áo cậu, lên án vì sao tối qua không ra ngoài với nó.
"Tao thực sự mệt lắm, không cẩn thận ngủ mất tiêu", Nam Đăng vuốt đỉnh đầu nó, "Tối qua mày có ngoan không đó?"
Tối qua đầu thỏ ăn một hơi sạch bách mấy con oán hồn cấp ba, lúc này ngoan y như búp bê, lắc lư lỗ tai cọ xát lòng bàn tay Nam Đăng.
Nó học Nam Đăng há miệng ngáp, sau đó vùi mặt tiếp tục ngủ.
Liên Dịch đi vào, ngồi bên mép giường.
Nam Đăng ngẩng đầu lên, lập tức vui vẻ nói: "Tôi lại có thể xuyên tường rồi nè!"
Cậu vừa mới thử một chút, bức tường và cửa gỗ đều có thể tùy ý xuyên qua, chắc chắn là một miếng cắn tối hôm qua, đã khiến cậu khôi phục sức mạnh lần nữa.
Nhưng Nam Đăng không dám thử quá nhiều lần, sợ rằng năng lực này đột nhiên lại biến mất.
Liên Dịch "Ừm" một tiếng: "Sau này không được chạy lung tung."
Trong lời của anh có chút ý tứ cương quyết, chỉ là giọng điệu tương đối nhẹ nhàng, Nam Đăng không nhận ra mảy may, nhích qua nắm lấy tay Liên Dịch: "Tôi không có chạy lung tung......! tối qua mèo đen nhỏ tới tìm tôi, tôi nghe thấy nó kêu bên ngoài."
"Mèo đen nhỏ?"
Chắc là con mèo đen bảo vệ bên cạnh cậu, lúc anh tìm được Nam Đăng hôm đó.
Nam Đăng gật đầu: "Còn có một con......! một con tinh linh nhỏ biết phát sáng nữa."
Cậu không biết nên miêu tả làm sao, khua tay múa chân đại khái một chút, còn nói tinh linh nhỏ mọc cả cánh biết bay.
Liên Dịch không hỏi nhiều, Nam Đăng đã quên chuyện trước kia, sự vật trong nhận thức của cậu ít đến đáng thương, "tinh linh nhỏ" cũng có thể là loài chim hoặc côn trùng nào đó.
Nam Đăng cứ nói rồi buồn ngủ không chịu nổi, từ từ nhắm mắt lại.
Liên Dịch dùng linh thuật buông lỏng tay cậu ra, chuyển cậu đến chính giữa chiếc giường.
Làm một con quỷ, thời gian Nam Đăng ngủ quả thực có hơi nhiều.
Song, cậu ăn sinh hồn rồi, tình trạng thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
Liên Dịch ngồi cạnh giường, nhìn khuôn mặt yên bình lúc ngủ của Nam Đăng.
Mặt đầu thỏ hướng xuống nằm bò ở bên kia, không thèm nhúc nhích.
Anh đứng dậy đang định rời khỏi, bỗng cảm thấy một cơn đau thắt tim.
Cơn đau xảy ra bất thình lình cực kỳ mãnh liệt, Liên Dịch khom lưng chống mép giường, đầu lông mày nhíu chặt, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!