Lúc Ngô Văn tự nhận mình là cầm thú, Lam Sam bụng bảo dạ, anh biết vậy thì tốt. Đã nói rõ những điều trong lòng Cải Chíp Nhỏ ra, cô cũng thở phào, nói ra câu cuối cùng, "Cho nên, anh, nể mặt
Cải Chíp Nhỏ âm thầm thích anh nhiều năm như vậy, nếu anh không thích cô ấy, xin anh hãy cắt đứt rõ ràng với cô ấy. Qủa thực là cô ấy không dễ dàng gì."
Ngô Văn xua tay, "Anh không thể cắt đứt với cô ấy, anh thích nha đầu này, anh phải có cô ấy bằng được".
Lam Sam kinh ngạc nhìn anh. Mặc dù trước đó đã đoán được một số chuyện, thế nhưng nghe thấy chính miệng anh thừa nhận, cô vẫn có chút kinh ngạc.
Ngô Văn lại nói, "Lam Sam, em có thể giúp anh trai một chuyện không?"
".
Lam Sam cười, "Chuyện tỏ tình này không tiện làm giúp, vả lại Cải Chíp Nhỏ đang trong cơn giận dữ, anh cứ bình tĩnh, đợi cô ấy khỏe lại rồi nói sau".
Ngô Văn sốt sắng, nhưng cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Lam Sam muốn tiết lộ tin tức phía Ngô Văn cho Cải Chíp Nhỏ, nhưng nghĩ lại, cô tiết lộ trước thì không còn gì kinh ngạc, vui mừng nữa, nên cô không nhắc đến Ngô Văn trước mặt Cải Chíp Nhỏ. Cải Chíp Nhỏ quyết tâm giải quyết dứt khoát, vì vậy cũng nhẫn nhịn không chủ động hỏi chuyện về anh.
Mới có mấy ngày ở phòng bệnh mà Cải Chíp Nhỏ đã trở thành ngôi sao phòng bệnh. Cô tràn trề sinh lực, mồm mép lém lỉnh. Bác sĩ, y tá và bệnh nhân đều thích cô, đến nỗi khi bác sĩ cho rằng cô có thể xuất viện, mấy bệnh nhân cùng phòng còn đề nghị cô ở lại thêm vài hôm, đủ để thấy sức quyến rũ của người này như thế nào.
Cải Chíp Nhỏ vô cùng trân trùng sinh mạng mình, vốn dĩ đầu óc đã không đủ thông minh, cô rất sợ rằng chẳng may bị hỏng, sẽ trở thành kẻ ngốc thật, nên cô đã ở lại bệnh viện quan sát thêm vài ngày nữa.
Ngô Văn đến bệnh viện chính vào thời điểm này. Anh cầm một bó hồng ở phía sau lưng, đứng ở cửa phòng bệnh thò đầu nhìn vào trong. Sau nhiều ngày như vậy, có lẽ cô đã bớt giận rồi nhỉ? Cho dù cô thế nào, anh cũng đã nhớ nhung quá đỗi. Hơn nữa, Lam Sam còn tiết lộ, bác sĩ chữa trị chính của Cải Chíp Nhỏ là một bác sĩ trẻ vô cùng dịu dàng. Dịu dàng! Trẻ trung! Hai từ này trực tiếp nhấn báo động đỏ trong đầu Ngô Văn.
Bởi vậy, anh không thể đợi cô xuất viện đã chạy tới.
Ngô Văn bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Cải Chíp Nhỏ đang ăn thanh long với bạn cùng phòng, hai người vừa ăn vừa nhận xét, thảo luận xem hạt thanh long đem đi trồng có thể mọc mầm hay không. Cải Chíp Nhỏ vừa nói, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Ngô Văn đang cúi đầu nhìn mình.
Anh có phần xúc động. Mấy ngày không gặp, quả thực đã nhớ nhung đến mức này, vừa nhìn thấy cô, cổ họng liền nghẹn ứ một thứ cảm xúc. Cô ăn uống chắc hẳn tốt lắm, dù sao thì anh không thấy cô gầy, nhưng giờ cô đang mặc áo bệnh viện, áo bệnh viện là đặc trưng của sự yếu đuối. Tóm lại, Ngô Văn nhìn thấy Cải Chíp Nhỏ mặc áo bệnh nhân, vô cùng đau lòng.
Anh mở miệng, ngàn lời muốn nói nghẹn ở cổ họng, cuối cùng chỉ cười nói, "Hi".
Vành mắt Cải Chíp Nhỏ đỏ hoe, "Anh tới đây làm gì? Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh".
Ngô Văn ghé mặt lại, "Anh đến là để xin lỗi em, anh xin lỗi".
Cải Chíp Nhỏ trở mình nằm xuống giường, chùm chăn lên đầu, "Không cần anh phải xin lỗi, anh đi đi".
Không thể nhìn thấy anh, không thể nói chuyện với anh quá lâu, Cải Chíp Nhỏ buồn bực trong chăn, không ngừng nhắc nhở bản thân. Cô phải nhớ kỹ, nhẫn nhịn lâu như vậy rồi, không thể để bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển được. Ngô Văn không hiểu tâm tư của cô, anh tưởng cô chỉ đang hờn giận. Anh để bó hồng rực rỡ ở sau lưng đến giường cô, khẽ kéo chăn của cô xuống, giọng nói dịu dàng, "Tặng em này, nhìn xem?".
Hương hoa hồng theo khe hở của chăn tiến tới, xộc vào mũi của Cải Chíp Nhỏ. Cô tung chăn lên, cướp bó hoa trong tay anh ném mạnh đi, "Anh đi đi".
Vẻ mặt Ngô Văn ủ rũ, "Em đừng giận mà...".
Anh cảm thấy có rất nhiều ánh mắt dán lên người mình, thế nên nhìn quanh bốn góc, phát hiện tất cả mọi người trong phòng bệnh đều nhìn anh bằng ánh mắt phẫn nộ. Ngô Văn không hiểu, tại sao anh lại trở thành kẻ thù chung của phòng bệnh này rồi?
Y tá nghe thấy động tĩnh, cùng bước vào đuổi anh, "Anh không thể quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi, mời anh ra khỏi đây", dứt lời, bèn nhỏ giọng lẩm bẩm, "Tưởng đẹp trai là ghê gớm lắm à?".
Ngô Văn đành phải ra ngoài, nhưng anh không đi xa.
Bệnh nhân bên trong bắt đầu ân cần hỏi han Cải Chíp Nhỏ. Cải Chíp Nhỏ hoạt bát nói, "Tôi không sao đâu, đó chính là tên thần kinh, tôi so đo với kẻ thần kinh làm gì chứ".
Ngô Văn cuối cùng đã được nếm trải mùi vị của việc thành ý của mình bị người ta giẫm đạp. Anh phiền muốn muốn chết, xông vào phòng bệnh một lần nữa, "Anh không phải là kẻ thần kinh, anh thích em, em cũng thích anh, tại sao chúng ta không thể ở bên nhau.
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, bao gồm cả Cải Chíp Nhỏ. Cô nhìn anh bằng vẻ mặt kinh ngạc. Vừa rồi anh nói gì, nói thích cô?
Ngô Văn buồn bực, "Anh không nói là em không cảm nhận được anh thích em sao?".
Cải Chíp Nhỏ lắc đầu, "Anh nó gì tôi cũng không cảm nhận được. Tôi xin anh đừng đùa kiểu này với tôi nữa, chẳng buồn cười chút nào đâu".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!