Đùa nghịch ở bờ sông một lúc, viện trưởng viện nông ngiệp chạy qua gọi
họ về, xem ra cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi. Họ muốn đêm nay sẽ nướng thịt nên nhờ viện trưởng chuẩn bị mọi đồ dùng cần thiết.
Tiểu Du Thái còn chưa chơi đã:
- Chúng ta có thể ra bờ sông nướng thịt không, dù sao cũng đâu có quá xa.
Viện trưởng vô cùng quả quyết:
- Không được! Tôi để cho các người vào đây là đã trái với quy định rồi, người khác đều không được phép vào đây đâu đấy!
- Tại sao vậy?
Ngô Văn huých cô một cái:
- Đồ không có đầu óc! Đây là đầu nguồn nước, nếu cô tiểu tiện ở đây chẳng phải cả thủ đô sẽ phải uống nó à!
Viện trưởng gật đầu. Đạo lý đúng là không hề sai nhưng có thể đừng trình bày một cách thô bỉ như thế được không nào….
Bốn người không còn cách nào khác đành xuất phát trở lại. Lam Sam hơi bị xoắn xuýt:
- Nếu chúng tôi nướng thịt trong viện nông học nhà ông thì có thể ngắm mặt trời lặn trên đập nước được không?
Viện trưởng cười ha hả:
- Nếu như cô có đôi mắt nhìn xuyên thấu thì không thành vấn đề.
Kiều Phong lại gật đầu:
- Có thể.
- Anh nhìn về phía viện trưởng:
- Chúng tôi có thể nướng thịt trên nóc nhà được không?
- Không được.
- Tiền không thành vấn đề.
- Được rồi, tôi sẽ lập tức chuẩn bị ngay.
Căn nhà dành cho viện trưởng ở gồm có hai tầng, tuy chỉ cao bình thường
nhưng đặt trong một nông viện thì có thể xem như là tương đối hoành
tráng. Anh đem bếp lò và than , đồ ăn lên nóc nhà, đồng thời để lại một
cái đài cat set. Cái đài này không biết được sản xuất từ năm nào, to
bằng nửa cục gạch được quấn băng dính xung quanh. Lam Sam bật đài lên
chỉnh chỉnh qua vài kênh, đài hết nói đến tất cả các bệnh tật trên trời
dưới đất từ tiểu đường, phong thấp … cho đến liệt dương ở nam giới. Đến
khi khuôn mặt hai người đàn ông biến đổi đến mức vô cùng kỳ diệu cô mới
bình tĩnh tắt đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!