Tuy rằng đã sớm biết cậu em nhà mình và Lam Sam có chuyện mờ ám, thế
nhưng khi nghe chính miệng Kiều Phong thừa nhận Ngô Văn vẫn khá ngạc
nhiên. Sau trận kinh ngạc anh lại thấy không biết trong đại bất ngờ này
có tiểu kỳ quái gì không, em trai anh vốn là một đóa hoa khác người mà.
Trên đời này có rất ít người đàn ông có thể chỉ cần dựa vào khuôn mặt
vẫn có thể hấp dẫn các cô gái xếp hàng dài theo đuổi nhưng Kiều Phong
vẫn làm xong xuôi đấy thôi, cho nên chuyện Lam Sam thích Kiều Phong cũng không phải quá bình thường sao?
Vậy còn Kiều Phong thì sao?
Ngô Văn nhìn vào khuôn mặt trong trạng thái bình tĩnh của Kiều Phong, anh cảm thấy không quá lạc quan nên hỏi:
- Vậy em có nhận lời cô ấy không?
Kiều Phong lắc đầu:
- Không.
Ngô Văn có phần tiếc nuối:
- Từ chối rồi à?
- Đã từ chối một lần, nhưng cô ấy vẫn cố gắng thử thêm.
Được rồi, ít ra đây cũng được tính là một tin tức tốt. Ngô Văn không nhịn được, đưa tay xoa cằm:
- Anh xin em, em hãy thử yêu đương đi, cả ngày cứ như trạch nam thế này, đừng bệnh thêm nữa.
Kiều Phong cúi xuống, không nói gì.
Ngô Văn lại nói:
- Nếu cảm thấy không hợp với phụ nữ, em tìm đàn ông cũng không phải là
không được, anh đã hỏi qua ý cha mẹ rồi, hai người đều tỏ ra tuyệt đối
tôn trọng em.
Kiều Phong nhíu mày, tay dao phầm phập băm xuống thớt, mũi dao nghiêng
cắm phập xuống mặt thớt , bản dao to run rẩy chênh vênh , sống dao đen
như mực, lưỡi dao trắng như tuyết lóe sáng khiến người ta không thể mở
nổi mắt. Kiều Phong ngẩng đầu lên, tà tà đưa mắt liếc về phía Ngô Văn.
Ngô Văn phất tay:
- Được rồi, được rồi anh lười không thèm lo mấy chuyện hư hỏng của em nữa, em yêu ai thì yêu. – Nói xong vội vàng rút khỏi bếp.
Quay lại phòng khách, Ngô Văn ngâm nga lại một cách tỉ mỉ câu chuyện
Kiều Phong vừa kể, đột nhiên anh tóm được một cái gì đó. Anh bừng tỉnh,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!