Hiện giờ Âm Sơn Tông trở tay không kịp, ngay cả hộ sơn đại trận ở nội môn cũng đã bị đánh tan.
- Tặc tử, ngươi dám...
Vào lúc loạn tượng cơ hồ không thể ngăn cản, trong vùng trời Âm Sơn Tông, cuối cùng vang lên một thanh âm tức giận.
Theo thanh âm này vang lên, Âm Sơn Tông cũng chậm rãi rung động, trên vùng trời Âm Sơn, giống như có từng tầng mây trôi vặn vẹo tụ tập, mà dưới mây đó, không ngờ có một người chậm rãi lộ ra thân hình, lại thấy hắn không ngờ giống như hủ thi, da thối rữa, tóc nâu bong tróc, y bào rách nát, hai chân chân, mắt xanh biếc mở ra, nhìn về phía Phương Nguyên.
- Là tông chủ Âm Sơn Tông?
- Có cao nhân cảnh giới Nguyên Anh sắp xuất thủ?
- Lão quái vật này tu tà công gì vậy, sao giống như yêu thi thế?
Các tu sĩ thấy một màn này, đồng thời kinh hãi.
Tâm niệm vừa xoay chuyển, chư vị đại trưởng lão của đạo thống Trung Châu đồng loạt muốn xông lên ngăn cản.
Nhưng Âm Sơn tông chủ này tức giận mà phát, bọn họ trong lòng không chắc chắn, nếu đại tu Nguyên Anh xuất thủ, ai có thể ngăn cản?
...
- Thôi công công, còn chờ gì nữa, ra chút sức đi.
Cũng vào lúc Âm Sơn tông chủ lên tiếng, trong hư không cách Âm Sơn Tông không xa, Lý Hồng Kiêu nói khẽ.
Thôi công công lại mặt lộ vẻ khó xử, cười khổ nói:
- Tiểu chủ tử, chúng ta muốn xuất thủ, dù sao cũng phải có lý do chứ?
Lý Hồng Kiêu nhìn về phía Âm Sơn, nhíu mày:
- Lão quái vật đó xấu quá, làm ta sợ...
- Lão nô biết rồi...
Thôi công công cười hì hì, khom người thi lễ.....
Ầm!
Lại nói trên Âm Sơn, tông chủ Âm Sơn Tông dường như cũng lộ ra vẻ vô cùng thống khổ, giống như bị bức phải hiện thân, trạng thái không tốt, nhưng bất luận là như thế nào, cũng không thể ngồi yên nhìn nhi tử quý báu của mình bị giết, mắt thấy Phương Nguyên theo sát Chu Linh Đồng không buông, kiếm nào kiếm nấy đều là sát chiêu, đã đuổi giết khiến Chu Linh Đồng vô cùng chật vật, trong lòng cuồng nộ, gầm khẽ một tiếng, liều mạng ngưng tụ pháp lực, từ xa đánh tới một chưởng.
Trong một chưởng đó ngưng tụ vô số hỏa diễm màu xanh lục, sau khi đi qua, núi đá cháy đen, cây cối héo rũ.
Mắt thấy một chưởng này quét tới, Phương Nguyên cho dù không chết cũng trọng thương.
Nhưng chợt nghe trong không trung truyền đến một tiếng cười lạnh, một chiếc áo choàng đỏ thẫm từ trên trời hạ xuống, bao bọc lấy một đạo chưởng lực này, sau đó xoay tròn, đợi cho bóng đỏ chậm rãi dừng lại, một chưởng đó cũng tiêu vong.
Thôi công công đứng yên tại chỗ, cười tủm tỉm quay đầu nhìn Âm Sơn tông chủ, nói:
- Âm Sơn Tông các ngươi đúng là rời tà pháp ra thì không sống được, tuy ngươi đã kết thành Nguyên Anh, lại khiến bản thân thành bộ dạng người không giống người quỷ không giống quỷ, rốt cuộc có đáng không, chẳng trách ngươi lại sợ hãi Tiên Minh như vậy, là sợ bọn họ nhìn thấy bộ dạng ngươi dùng phương pháp tà thi dưỡng Nguyên Anh đúng không?
- Bổn tọa từ khi nào đến phiên con chó thiến ngươi cười ta?
Tông chủ Âm Sơn Tông cũng vừa sợ vừa giận, hét lớn:
- Cửu Trùng Thiên sao dám đến quản chuyện của Âm Sơn Tông?
- Cửu Trùng Thiên tất nhiên sẽ không quản chuyện lung tung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!