Chương 48: (Vô Đề)

Sáng sớm, Tống Sư Yểu tỉnh dậy, Evans vẫn còn chưa tỉnh.

Tống Sư Yểu đã quen ngủ ở bên ngoài, bởi vậy mà giấc ngủ cũng không tệ, ít nhất tinh thần rất phấn chấn.

Vì anh trai chỉ là tên chỉ biết ngoan ngoãn đợi ăn, Tống Sư Yểu tỉnh dậy bèn bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, vào rừng tìm đồ ăn xem ra khá dễ dàng, mẹ thiên nhiên ban tặng rất nhiều thứ, chỉ cần bạn có đủ kiến thức biết bản thân nên làm gì thôi.

Tống Sư Yểu tìm được một chiếc tổ chim gõ kiến, gõ vài cái lên thân cây, nghe được âm thanh trống rỗng, vậy là bèn lấy đá đục ra một cái lỗ, duỗi tay vào, chỉ thấy trong lỗ lộc cộc lăn ra rất nhiều hạt dẻ rừng, Tống Sư Yểu nhặt lấy một nắm to, dùng cành cây và lá cây bọc vào. Tránh để chim gõ kiến cực khổ kiếm đồ ăn lại bị sóc giành mất.

Cô lại hái được mấy quả chuối rừng và hoa quả. Khi trở về, cô thấy một cây liễu không tồi, nhặt lên bẻ, thử độ mềm dẻo, cảm thấy rất hài lòng nên xách theo về.

Evans vẫn còn đang ngủ, không biết tối qua mấy giờ ngủ, khi anh tỉnh dậy thì bữa sáng đã xong rồi. Tống Sư Yểu dùng liễu làm thành một cây cung, tháo một chiếc dây giày trang trí trên giày anh ra buộc lại. Lúc này đang dùng trụ cây hương bồ nhổ ngày hôm qua làm mũi tên.

Hương bồ là thứ đồ tốt, phần nhung trên đầu có thể dùng để nhóm lửa, trụ lại vừa thẳng vừa cứng, có thể dùng làm mũi tên, thậm chí gốc của nó đào ra còn có thể ăn được.

"Em gái." Đầu tóc Evans rối tung, có chút ngây ngô gọi một tiếng.

"Buổi sáng tốt lành." Tống Sư Yểu mỉm cười với anh, dùng đá lửa gọt những viên đá nhỏ trở nên sắc bén, cố định nó vào bên trụ hương bồ, sau đó dùng lông chim nhặt được cố định vào một bên khác, một mũi tên được hoàn thành.

Tống Sư Yểu đứng lên, đặt mũi tên lên cung, đi tới bên dòng suối nhỏ, nhắm chuẩn vào một con cá đang bơi dưới nước. Cô kiên nhẫn chờ đợi, giống như một thợ săn cực kỳ kiên trì.

"Vèo!"

"Phụt!"

Mũi tên bắn vào nước, mặt nước lập tức trấn động, Tống Sư Yểu nhấc mũi tên lên, một con cá đang giãy giụa trên đó.

"Vãi, lợi hại quá vậy!"

"Lại học được rồi, em gái thật giỏi."

"So với bên kia, ở đây thật thoải mái."

"Đám người Văn Châu Liên sớm nghe lời Tống Sư Yểu thì có phải xong việc rồi không, giờ đều do tự mình chuốc lấy."

"Ít nhất thì ba đứa trẻ kia vô tội, hy vọng Tống Sư Yểu có thể giúp chúng."

"Bộp bộp bộp bộp…." Evans vỗ tay.

Tống Sư Yểu hơi ngại ngùng mỉm cười: "Đây là kỹ năng mà mỗi chuyên gia sinh tồn hoang dã đều phải nắm chắc."

"Nhưng không phải chuyên gia sinh tồn hoang dã ngoại nào cũng biết nhiều thứ như vậy." Evans giơ ngón tay cái lên.

Ăn bữa sáng xong, làm một mũi tên, Tống Sư Yểu mở vòng tay ra xem, phát hiện đám người Văn Châu Liên đã phân tán. Phân ra rất rộng, giống như đang tạm thời tản ra tìm đồ ăn vậy.

"Bọn họ phân ra?" Evans liếc mắt nhìn thoáng qua, anh cũng cảm thấy kỳ lạ: "Mấy người này có rất nhiều đồ dùng chung, phân ra hành động như vậy, không sợ chết sao."

Trong rừng nguy hiểm trùng trùng, không phải nơi mà những người không thể nhóm lửa khi không có bật lửa có thể sinh tồn, dù uống một ngụm nước suối nhỏ, nói không chừng có thể vì nước nhiễm khuẩn mà nôn mửa dẫn đến sốc. Đã thế những người này đều là các ngôi sao nổi tiếng sống trong nhung lụa.

Tống Sư Yểu nhíu mày.

"Em gái thông minh như vậy, nhất định đã đoán được chuyện bọn họ gặp phải gấu rồi."

"Bên đó tối qua thật sự quá đáng sợ, quá thảm khốc, không biết em gái có cách gì giúp họ không, thấy hơi đáng thương."

"Thiên kim thật sẽ giúp sao? Đám người đó luôn đứng về phía thiên kim giả, nói không chừng biết Thường Trân Trân chết rồi sẽ rất vui đấy."

"Có lẽ gặp nguy hiểm gì rồi, chỉ mong không phải thật sự gặp gấu." Tống Sư Yểu quay đầu nói với Evans: "Em thấy đám người Lễ Tuyền cách chúng ta không quá xa, em tới xem xem, anh ở đây đợi em."

"Anh đi cùng em." Evans không yên tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!