Vì những thứ trong tay anh nên mới để ý tới anh, rõ ràng hợp logic hơn so với việc cảm thấy anh lấp lánh đến lạ.
Tống Sư Yểu cụp mắt, mím chặt môi, một lúc lâu sau mới ngước mắt lên, nhìn anh nói: "Hiện giờ chúng tôi muốn một thứ khác."
"!!! Cô ấy thừa nhận rồi kìa!"
"Hu hu hu hu tôi khóc hu hu hu hu."
"Vãi mẹ, tôi bị tình yêu ngược ở chương trình phán xét luôn này!!"
Giang Bạch Kỳ cảm thấy có chút mất mát, nhưng cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, như vậy, rất tốt. Anh không cần phải lo được lo mất nữa.
"Thứ gì?"
"Trước robot côn trùng, anh đã làm một chiếc mũ giáp. Chúng tôi muốn kỹ thuật nòng cốt của thứ đó."
"Được." Giang Bạch Kỳ không chút do dự, lấy ra một bản thiết kế nhăn nhúm trong góc tường, còn có một ổ USB. Anh đưa cho Tống Sư Yểu: "Dùng làm trao đổi, dù cô đi đâu, tôi cũng muốn đi theo cô."
Tống Sư Yểu nhìn anh với vẻ phức tạp một lúc, cầm đồ vật rồi xoay người đi.
Giang Bạch Kỳ nhìn bóng dáng của cô, có một cảm giác như bản thân làm gì sai rồi chọc giận Tống Sư Yểu, anh há hốc mồm nói không nên lời, chỉ có thể đứng ngây ra tại chỗ, nhìn cô biến mất khỏi tầm mắt mình.
Trên lầu, một nhà ba người vẫn đang lo lắng, ngó đầu xuống tầng hầm. Lúc thấy Tống Sư Yểu đi lên, rõ ràng đã thả lỏng hơn chút, nhưng vẫn vô cùng căng thẳng.
"Cô Tống… cô, cô bị nó bắt cóc sao?"
Tống Sư Yểu cực kỳ kinh ngạc, vẻ mặt có chút cứng đờ: "Cái gì?"
Vẻ mặt mẹ Giang có chút mất tự nhiên, cầm điện thoại nói: "Cô, cô đừng lo, nếu nó làm gì không hay với cô, chúng tôi sẽ giúp cô."
"Dì đừng nói linh tinh ạ." Vẻ mặt Tống Sư Yểu vô cùng nghiêm túc: "A Kỳ rất tốt, anh ấy không bắt cóc cháu, anh ấy đã giúp cháu."
"Vậy sao? Thế thì tốt rồi." Họ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tống Sư Yểu tạm thời không để ý tới họ, cô lấy điện thoại gọi đi, đợi trước cửa nhà họ Giang một lát, sau đấy có một chiếc xe đi tới.
"Tiến sĩ Tống." Một người đàn ông mặc đồ đen chạy tới.
Tống Sư Yểu đưa đồ cho anh ta: "Người vừa bị thương kia sao rồi?"
Người nọ cười khổ: "May mà anh ta đeo mắt giả, nếu không thì chắc đã bị mù rồi. Đã bắt đầu tiến hành trị liệu trên mặt, chúng tôi cũng sẽ bồi thường đủ tiền chi phí khám chữa. Không nguy hiểm tới tính mạng, xin hãy yên tâm."
Chủ yếu là họ không ngờ được một con bọ hung nhỏ bé của Giang Bạch Kỳ lại có uy lực lớn đến vậy, vốn dĩ họ cảm thấy mặc áo chống đạn đã là quá mức cẩn thận rồi, kết quả Giang Bạch Kỳ hoàn toàn không làm theo lẽ thường, cách con bọ hung đó tấn công người quả thực khiến người ta khó mà phòng bị, cực kỳ đáng sợ, chẳng khác gì lăng trì xử tử, chẳng trách trước đây Albert lại muốn có kỹ thuật nòng cốt của anh. Nếu dùng loại vũ khí này trong chiến tranh thì vô cùng kinh khủng.
Cảm xúc của Tống Sư Yểu không tốt, khẽ gật đầu, giao Tống Vãn Vãn cho anh ta: "Thời gian này hãy giúp tôi chăm sóc nó."
"Vâng."
Sau khi bảo người mặc đồ đen kia gửi lời chia buồn thay cô, Tống Sư Yểu xoay người đi vào nhà họ Giang.
Giang Bạch Kỳ đang đứng ở cửa, thấy cô không rời đi cùng người kia, đôi mắt to u ám chợt lóe lên ánh sáng.
Vì đêm đã khuya, Tống Sư Yểu và Giang Bạch Kỳ vẫn ở lại nhà họ Giang. Phòng của Giang Bạch Kỳ hơi bụi, trông có vẻ đã lâu không có ai tới dọn dẹp, Giang Bạch Kỳ như thể đã quen rồi, bảo Tống Sư Yểu tới phòng khách đợi một lát, còn anh tự đi dọn dẹp.
"Cô Tống, uống ly nước trái cây đi." Mẹ Giang nhiệt tình đi tới, một chàng trai đi theo phía sau, bà ấy đẩy chàng trai lên phía trước nói: "Đây là em trai của Bạch Kỳ, Bạch Lạc, đang học năm thứ ba ở trường trung học cơ sở số một."
Tống Sư Yểu đánh giá Giang Bạch Lạc, cậu ta trông không hề giống với Giang Bạch Kỳ, làn da Giang Bạch Kỳ tái nhợt như ma cà rồng, khí chất u ám, xám xịt như hạt bụi. Còn Giang Bạch Lạc lại ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực, là một thiếu niên rạng ngời hết sức bình thường với vẻ ngoài điển trai, chắc chắn sẽ là nhân vật được nữ sinh chào đón trong trường.
"A Lạc, không phải vừa rồi con có bài tập nào không hiểu sao? Mau thỉnh giáo học thần một chút đi!" Sau khi lịch sự xã giao vài câu, mẹ Giang nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!