Chương 28: (Vô Đề)

Bên trong chung cư nam, Giang Bạch Kỳ đàng nấu bữa tối nhìn cảnh tượng ở chung cư nữ đối diện, cúi đầu nhìn dao và thịt của mình.

Lúc trước Tống Sư Yểu nói muốn ăn gì?

"Bang!" Con dao cắm phăng trên thớt, Giang Bạch Kỳ tháo tạp dề xuống, xoay người rời đi.

Kim Ngọc cảm thấy hơi choáng váng trước ánh mắt của Tống Sư Yểu, lâm vào trạng thái bay bổng lạ thường.

"Ngọc?" Kim Diệu kỳ quái gọi một tiếng.

Lúc này Kim Ngọc mới hồi phục tinh thần, hóa ra anh ta đã ở trong ký túc xá của mình rồi.

Kim Diệu nhìn anh ta với vẻ tò mò: "Anh nghe nói em tới chung cư nữ tìm Tống Sư Yểu à?"

"Ừ."

"Tìm cô ta làm gì?"

"Không có gì, hiện giờ cô ta đăng video lên trang web của em, nói chuyện với cô ta chút thôi." Kim Ngọc mở máy tính lên, nói với vẻ nghiêm túc. Anh ta cũng đã quên mất vốn dĩ mình tới tìm Tống Sư Yểu là để gây khó dễ cho cô rồi. Nghĩ tới nụ cười của Tống Sư Yểu với anh ta, Kim Ngọc không kìm được thầm nghĩ, liệu có phải cô ta đang dùng mỹ nhân kế với mình không? Haiz, phụ nữ.

Kim Diệu nhìn khóe môi Kim Ngọc khẽ cong lên, tâm trạng có vẻ không tệ, đôi mắt nheo lại, trong lòng đột nhiên có chút bực bội.

Tống Sư Yểu làm video một lát, cảm thấy hơi đói, nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi mà người đưa cơm của cô vẫn chưa gửi đồ ăn tới.

Tống Sư Yểu ôm chuồn chuồn lên, đi tới sân phơi, thấy Giang Bạch Kỳ không ở phòng khách.

"A Kỳ?" Tống Sư Yểu dịu dàng gọi một tiếng.

Giang Bạch Kỳ đang chơi game trong phòng ngủ, động tác hơi khựng lại, sau đấy trở mình coi như không nghe thấy.

Nhưng giọng của Tống Sư Yểu trực tiếp truyền tới tai anh, anh vẫn luôn đeo tai nghe, sao có thể không nghe thấy chứ.

"Anh ở đâu? Ăn cơm chưa, tôi đói rồi, anh đang ở đâu thế?" Cô gái mặt dày không biết xấu hổ liên tục lải nhải, giọng nói dịu dàng không ngừng vang lên.

"… Sao hả, Kim Ngọc không mời cô ăn cơm à?" Giang Bạch Kỳ bị làm phiền tới mức không chịu nổi, anh ngồi dậy, giọng nói khàn khàn có chút bực bội. Anh cảm thấy gần đây anh quá kỳ lạ, ý thức được bản thân hình như đang bị thuần hóa.

Rõ ràng trước đây anh vẫn luôn nhắc nhở chính mình, Tống Sư Yểu không thể nào thật sự thích anh được, nhưng vì đột nhiên cô trở nên trắng tay, bản thân anh cũng bất ngờ, sau đấy vì nảy sinh lòng thương cảm với cô mà mất đi sự phòng bị, kết quả bị đối phương nắm được cơ hội dây dưa, bất tri bất giác đã trở thành như bây giờ.

Nhưng cảnh tượng cô và Kim Ngọc ngồi cùng nhau đã cho anh một đòn cảnh cáo, họ đều là những người tỏa sáng lấp lánh, nhìn xứng đôi như vậy, họ mới là người cùng một thế giới.

Hoặc là Tống Sư Yểu vốn dĩ đã như vậy, cô chính là người như vậy… Cô có thể nhìn thấy tất cả những người trên thế giới này, dù là người đó nhỏ bé, u ám đến đâu đi nữa. Chứ không phải anh có gì đặc biệt.

Tống Sư Yểu hơi kinh ngạc, ngay sau đó vui vẻ bật cười: "Anh ghen sao?"

"Cô rất phiền phức."

"Tôi chỉ bàn chuyện công việc với Kim Ngọc thôi, phải kiếm tiền chứ."

Giang Bạch Kỳ theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh đã kiềm chế lại, không nói gì.

"A Kỳ, tôi đói lắm…" Tống Sư Yểu bắt đầu nhắc lại.

Giang Bạch Kỳ cảm thấy cực kỳ phiền phức, xoay người đi vào nhà bếp, nấu cơm trong tức giận. Làm gì vậy, sao anh phải làm những chuyện này chứ?

Tống Sư Yểu đứng ở sân phơi thưởng thức dáng vẻ nhã nhặn cúi đầu nấu cơm của Giang Bạch Kỳ, từ khóe mắt đến đuôi mày đều không giấu nổi ý cười ngọt ngào.

" A a a a a a a ngọt quá!!!"

"Tôi chèo mạnh thuyền này!!!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!