"Cảm ơn thầy đã tranh thủ tới đây một chuyến trong lúc bận trăm công nghìn việc." Tống Sư Yểu nói mỉa ông ta một câu.
"Tiến sĩ Tống…"
"Người lựa chọn không phải là tôi. Có những câu nói, thầy không nên nói với tôi đâu."
Hiệu trưởng bèn quay sang nói chuyện với những học sinh đặc tuyển. Các học sinh đặc tuyển cũng không muốn quan tâm tới loại người như ông ta, ông ta lại đi dây dưa Chu Thọ Sâm, cuối cùng Chu Thọ Sâm bị hiệu trưởng kéo vào văn phòng, những người khác đành phải trở về ký túc xá chờ tin tức.
Nhiệm vụ của Tống Sư Yểu đã kết thúc, còn lại là chuyện của các học sinh đặc tuyển. Cô mỉm cười quay đầu, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên xám xịt kia, vừa lúc đối diện với đôi mắt màu xám nhạt của anh, cô chợt khựng lại, hơi ngượng nghịu dời mắt.
Minh Thù vẫn chú ý tới Tống Sư Yểu: … A a a a a a rốt cuộc giữa hai người có chuyện gì vậy? Tò mò chết mất!!!
"A a a a a rốt cuộc khi nào mới vén màn bí mật đây!"
"Tại sao Tống Sư Yểu lại bận tâm tới Giang Bạch Kỳ đến thế? Rõ ràng chỉ là con gà con thôi mà!!!"
"Được rồi, vừa sướng xong, bây giờ lòng hiếu kỳ của ông đây lại bị gợi lên tới mức nóng gan nóng ruột"
"Minh Thù tiến lên hỏi đi, tiến lên hỏi đi! Tôi tin chắc chắn không phải là chuyện gì xấu xa đâu, Tống Sư Yểu không phải là kẻ xấu!"
…
Trong thế giới hiện thực.
Tống Sư Yểu lại lên hot search, kíp nổ đề tài. Đoạn diễn thuyết ngắn của cô được truyền bá khắp nơi.
"Nói tuyệt vời quá trời!"
"Cảm động quá đi"
"Chúng ta có thể hèn mọn như bụi bặm, nhưng không thể vặn vẹo như giòi bọ! Có thật là lời mà một hung thủ gϊếŧ người có thể nói ra không? Tôi vốn không có hứng thú với chương trình này, nhưng giờ đột nhiên rất muốn xem"
"Van xin các cậu mau xem chương trình này đi, các cậu cũng sẽ yêu cô ấy thôi, bỏ phiếu cho cô ấy đi làm ơn!"
"Thẩm phán kiểu này cấm kéo phiếu dưới mọi hình thức nhé! Fans Tống có thể câm mồm được không? Muốn bỏ phiếu hay không là quyết định của mỗi người, đừng áp đặt mấy trò của showbiz vào chuyện này!"
"Số đầu tiên còn chưa kết thúc, rốt cuộc cô ta là người như thế nào còn chưa rõ ràng đâu, con người đều sẽ thay đổi cả thôi."
Lượng người chú ý tới Tống Sư Yểu vẫn đang liên tục tăng lên, ratings của chương trình cũng đang gia tăng, số phiếu minh oan cũng chầm chậm tăng trưởng.
Hoắc Sâm xem livestream trong thư phòng, nhìn chằm chằm gương mặt Tống Sư Yểu trên màn hình, bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Không ngờ lại là cô ấy, anh ta không thể ngờ được rằng lại là cô ấy.
Hồi cấp hai, trong trường học có một học sinh đặc tuyển, không hòa hợp với các học sinh nhà giàu. Trường học của họ đương nhiên sẽ không điên cuồng như Học viện Kim Kha Đóa Lạp này, chẳng qua chỉ cô lập một mình cô thôi. Có điều dường như cô ấy hoàn toàn không bận tâm, cũng chẳng có ý định gia nhập với họ, cả ngày luôn cầm sách trên tay, tham lam hấp thụ mọi thứ trong sách, ngay cả chuyện mình bị soi mói cười nhạo cũng hoàn toàn không chú ý.
Không lâu sau họ cảm thấy nhàm chán nên không trêu đùa cô ấy nữa.
Một buổi chiều nọ, ánh nắng đang lúc rực rỡ, chiếu vào cửa sổ thủy tinh sát đất trong thư viện, anh ta nhìn thấy cô gái đó nằm trên bàn ngủ say sưa. Đột nhiên bất kể là mỗi một cọng tóc, hay mỗi một lần hít thở của cô, sự tồn tại đều trở nên vô cùng mãnh liệt, anh ta bất giác lần lượt ngoảnh đầu lại nhìn…
"… Chào cậu."
"A… Chào cậu."
"Tống Sư Yểu, tên cậu hơi khó đọc."
"Vậy à? Tên tôi có điển cố, xuất xứ từ "Quan Sư" trong Kinh Thi, quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Phải rồi, tên cậu là gì?"
"… Hoắc Sâm. "Kinh Thi" là cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!