Anh ta đang chờ cô van xin, nhìn cô cúi thấp cái đầu đáng giận vì đám học sinh đặc tuyển đó, ai ngờ cô lại làm việc kiên quyết như thế, muốn dẫn toàn bộ học sinh đặc tuyển rời đi!
"Ha ha ha ha ha không ngờ tới đúng không? Đồ ngu!"
"Còn muốn ép Tống Sư Yểu van xin tha thứ nữa chứ, thấy vui sướng chưa? Thấy bất ngờ chưa?"
"Ha ha ha ha ha ha biểu cảm quá phấn khích, hù chết mấy người luôn."
"Tống Sư Yểu thật sự quá ngang ngược, tôi thích ghê!!!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha"
Đến Kim Diệu cũng kinh hãi, nhìn đôi mắt vẫn không hề sợ hãi của Tống Sư Yểu, mắt anh ta chợt lóe lên ánh sáng khác thường.
Minh Thù há hốc mồm, cả người ngây ngẩn. Cô ta… cô ta nghe thấy cái gì? Trời ạ! Cô ta vất vả lắm mới tìm được chỗ phát huy, vẫn luôn tẩy não đám học sinh đặc tuyển này để họ đặt hết hy vọng lên người Tống Sư Yểu, tống tiền đạo đức Tống Sư Yểu chính là để họ sẽ hắc hóa sau khi sụp đổ, căm hận Tống Sư Yểu, cho dù chỉ có một hai người trong số đó hắc hóa thì có lẽ sẽ gây ra phiền phức nào đó cho Tống Sư Yểu, nảy sinh thử thách nào đó… Kết quả???
Tống Sư Yểu… cô…
Quỳ! Đại lão, không thể trêu vào!
Cô ta không thể ngờ được rằng cô lại thẳng thừng dẫn theo toàn bộ học sinh đặc tuyển chuyển ra khỏi Học viện Kim Kha Đóa Lạp! Động tác quá dứt khoát!
Học viện Kim Kha Đóa Lạp thật sự có thể đuổi học toàn bộ học sinh đặc tuyển sao? Chỉ còn ba tháng nữa là thi đại học, chẳng lẽ họ không cần tỷ lệ thi đậu đại học chắc? Học viện Saint Maria – đối thủ không đội trời chung với họ còn đang rình rập họ, dựa vào đám học sinh ăn chơi trác táng này thì có thể giúp trường học của họ xếp hạng cao cỡ nào?
Cho dù Kim Ngọc thật sự muốn thanh lý toàn bộ học sinh đặc tuyển này thì cũng sẽ thanh lý từng nhóm một, nhưng học sinh lớp 12 tuyệt đối không nằm trong phạm vi thanh lý, dù sao cũng phải chừa thời gian để giảm xóc chứ?
Ai ngờ Tống Sư Yểu lại…
Sắc mặt Kim Ngọc khó coi vô cùng, giọng nói lạnh lùng: "Cô cho rằng cô muốn dẫn chúng đi thì có thể dẫn đi ngay được hả?"
Tống Sư Yểu: "Người bắt họ rời đi chẳng phải là anh hay sao?"
Kim Ngọc: "Khi tôi muốn chúng rời đi thì chúng có thể đi, nhưng tôi không muốn chúng rời đi thì không ai được rời đi hết."
Đám học sinh đặc tuyển lập tức phẫn nộ nhìn Kim Ngọc. Đánh một trận, xả stress một hồi, Tống Sư Yểu lại xuất hiện, thế giới sụp đổ dừng lại, trái tim bị cảm xúc tối tăm của họ bao phủ cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng, lý trí cũng đã khôi phục, cuối cùng họ nhận thức được rằng – Kim Ngọc đang trêu đùa họ, anh ta cố ý làm cho họ chém gϊếŧ lẫn nhau, giống như đùa với một bầy khỉ.
Mà họ lại đắm chìm trong đó.
Sắc mặt Lê Chiêu tái nhợt lại gần bên cạnh Tống Sư Yểu: "Đàn chị, bọn em có hợp đồng với trường học…"
Học viện Kim Kha Đóa Lạp cho các học sinh đặc tuyển nhiều tiền như vậy là vì tỷ lệ đậu đại học, chứ không phải là làm từ thiện, thế nên để bảo đảm các học sinh đặc tuyển sẽ không chuyển trường nửa chừng, thành tích giảm sút hay không thể thi đậu trường đại học danh tiếng, lúc nhập học có cho họ ký hợp đồng, nếu chuyển trường nửa chừng, thành tích suy giảm quá nhiều hoặc thi đại học quá tệ thì đều sẽ phải đền bù, yêu cầu họ nôn ra toàn bộ số tiền đã ăn trong suốt ba năm trong trường.
Cho nên ngôi trường này có thể đuổi họ, nhưng họ lại không được phép tự rời đi.
"Chị biết." Tống Sư Yểu lấy di động từ trong túi áo, màn hình di động hiển thị đang ghi âm, mặt lạnh như tiền nhìn Kim Ngọc: "Nếu những gì mà Học viện Kim Kha Đóa Lạp đã làm với học sinh đặc tuyển bị công chúng biết thì ngôi trường này và cả gia tộc của quý vị sẽ bị dư luận công kích. Đúng thế, hợp đồng của quý vị có hiệu lực về mặt pháp lý, nhưng những gì mà quý vị đã làm đối với học sinh đặc tuyển là hành vi nghi ngờ có ý ngược đãi, cố ý làm tổn thương, ép buộc làm tổn thương, cùng với sỉ nhục về mặt tinh thần… Khi đó quan tòa sẽ phán quyết như thế nào, có muốn thử một lần không?"
Nhiều học sinh đặc tuyển như thế này, tùy tiện mấy người ra mặt làm chứng, lại thêm Tống Sư Yểu và đoạn ghi âm, gièm pha của Học viện Kim Kha Đóa Lạp sẽ bị loan truyền đến cả nước đều biết, bị đưa lên trang báo thời sự xã hội. Bên tổn thất lớn hơn đương nhiên không có khả năng là học sinh đặc tuyển vốn đã hai bàn tay trắng.
Sắc mặt Kim Ngọc tái mét, cười lạnh: "Cho dù cô đã chuẩn bị toàn bộ cho chúng thì cô cho rằng mình có thể dẫn hết toàn bộ rời đi hay sao? Mấy người, ở lại, học bổng gấp đôi."
Anh ta biết nhược điểm của những người này là gì, nhược điểm chính là nghèo khổ. Một đám người nghèo khổ thì sao có thể chống cự sự cám dỗ của tiền tài? Cho dù lúc trước anh ta đã bỡn cợt họ một lần thì đã sao? Chỉ cần cho nhiều tiền một chút chẳng phải sẽ bỏ qua chuyện này hay sao? Những chuyện lúc trước chẳng phải cũng là vì rời khỏi Kim Kha Đóa Lạp thì sẽ không có tiền hay sao?
"Tới lúc này rồi mà còn dùng tiền làm nhục người khác! Kim Ngọc thật sự quá ghê tởm! Quá đáng ghét!"
"Thật muốn dùng cục gạch bằng tiền phang thẳng vào mặt nóoooo"
"Nhưng dụ hoặc này thật sự rất lớn, nếu là tôi thì… có lẽ sẽ ở lại đấy."
"Làm ơn đừng ở lại! Ưỡn thẳng lưng lên được không mấy đứa? Chị Sư Yểu của mấy đứa đã thu xếp hết cho mấy đứa rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!