Chương 48: (Vô Đề)

Những ngày gần đây liên tục bận rộn, chẳng lúc nào được ngơi nghỉ, ngày mai sứ thần Nam La sẽ chính thức khởi hành rời kinh, trên cơ bản chính sự cũng đều được bàn bạc ổn thỏa.

Hiếm khi có thời gian nhàn hạ thế này, lại đúng lúc Trưởng công chúa Hoa Dương có được không ít trà hoa cúc tuyết, Liễu đại công tử liền mời các vị biểu huynh trong hoàng tộc đến pha trà hầm rượu tiêu khiển.

Mấy người đi từ cửa cung ra thì bắt gặp Bùi Chất, thế là Thái tử liền rủ hắn cùng đi.

Bùi Chất vốn định từ chối, nhưng đột nhiên nhớ tới lúc sáng nay khi hắn ra khỏi cửa Thanh Đan có nói tới chuyện yến hội tổ chức ở phủ Trưởng công chúa Hoa Dương, vì thế hắn liền đổi ý nhận lời tham gia.

Thái tử Lục Giác mặc bộ trường bào vạt chéo màu vàng đất đi phía trước, nhìn khắp nơi trong phủ đều có thể nhìn thấy những bồn hoa cúc, cười nói: "Trong phủ của Hoa Dương cô cô hoa nở bốn mùa, xuân ngắm đào, hạ ngắm sen, mùa thu có cúc, đến đông lại có mai vàng, dạo một vòng hoa viên không kém hơn Ngự hoa viên là bao."

Định vương Lục Lang thân cao tám thước, khóe miệng mang theo nụ cười, nói phụ họa: "Huynh trưởng nói rất đúng."

Trong số con cháu hoàng tộc Thái tử là người được coi trọng nhất.

Lão nhị Cảnh vương Lục Du cả ngày nhậu nhẹt chơi bời, là kẻ quần là áo lượt chính cống.

Còn hắn là thứ ba, mẹ đẻ là Hàn Thuận phi đã sớm qua đời, từ nhỏ được nuôi dưỡng dưới gối Tống Tĩnh phi.

Tống Tĩnh phi này tính tình quái gở trầm lặng, thậm chí còn không có cảm giác tồn tại trước mặt người khác.

Thái tử và người đệ đệ này không thân cận cũng không xa cách, nghe hắn nói chuyện Thái tử cũng chỉ cười gật đầu.

Liễu đại công tử cực kỳ thích cảnh sắc trong phủ nhà mình, nghe vậy càng vui mừng: " Nếu Thái tử điện hạ thích thì sau này thường xuyên đến chơi, bình thường mẫu thân không có gì làm liền..."

Vào lúc hắn ta đang nói chuyện thì cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, ngay sau đó là tiếng rơi "bùm" xuống nước.

Những con chim đậu trên cây cao bên tường vây nghe thấy tiếng kêu bị dọa sợ liền đập cánh bay đi tứ tung.

Liễu đại công tử kinh ngạc, nhanh chóng đi đến bờ hồ nghiêng người nhìn xem thì nhìn thấy đúng là có người đang giãy dũa ở giữa hồ: "Có người rơi xuống nước!"

Người rơi xuống nước là một vị khách nữ, bọn họ xuống phía dưới thì không thích hợp, thấy vậy Thái tử liền nhíu mày, vội sai Hà công công bên cạnh cứu người.

Hà Hải Phúc thở dài đáp lại, còn chưa kịp động thủ thì Tề Thương đang cầm kiếm trong tay đã tinh mắt nhìn thấy người chìm trong nước, lớn giọng gọi: "Thế tử, là Thiếu phu nhân!"

Bùi Chất vừa rồi còn đang suy nghĩ chuyện Đốc Ngự ti nên hơi thất thần, không chú ý đến tiếng hét vừa rồi, nhưng nghe lời Tề Thương nói hắn liền bừng tỉnh, giật mình hỏi lại: "Cái gì?"

Tề Thương vội vàng chạy đến chỗ mép hồ được đá xanh vây lại, chỉ tay vào bên trong nói: "Là Thiếu phu nhân!"

Hắn vừa dứt lời đã bị một chiếc áo choàng m.á. u đen đập vào mặt đến choáng váng đầu óc, luống cuống tay chân kéo cái áo trên đầu mình xuống, đã thấy bên cạnh thì không còn ai nữa.

Hà công công bối rối thu lại cái eo mập đã lao vào trong nước, giơ ngón tay hoa lan: "Ôi, Thế tử!"

Thái tử và Liễu đại công tử cũng kinh ngạc, đặc biệt là Liễu đại công tử.

Mọi người đều biết phủ Hiển Quốc công chính là một nồi cháo loạn, với tính tình của Bùi Chất thì cho dù là cha đẻ thân sinh Hiển Quốc công có rớt vào trong nước hắn cũng sẽ không buồn chớp mắt, nói không chừng còn đứng một bên xem kịch vui.

Cả kinh thành này ai cũng đều biết Bùi Ninh thị này nhớ thương Bùi Đô, nói không chừng còn có thể cắm sừng hắn, thế nhưng tình huống hiện tại là như thế nào?

Ninh Hồi nhảy vào trong nước liền thấy hối hận, nước hồ cuối thu thật sự rất lạnh!

Hai tay nàng khua trên mặt nước trông như một con vật đáng thương bị rơi xuống nước, hai chân bên dưới liên tục vùng vẫy để không bị chìm, vì để diễn cho giống chân thật nhất mà nàng còn nén đau uống vài ngụm nước trong hồ.

"Thanh Thanh Thảo Nguyên, có người đến không? Ta sắp c.h.ế. t cóng rồi đây." Nước là nguồn gốc của sự sống, cho nên được ngâm mình trong nước thật ra là một loại hạnh phúc, nhưng mà lạnh quá! Xin hãy tha thứ cho nàng trong tình huống này không thể cảm thụ được.

Thanh Thanh Thảo Nguyên lười nhác ngáp một cái, co mình thành một cục lăn xuống một cái hố sâu: "Có, có người, rất nhiều người tới đây." Nó nhìn Bùi Chất trong nước, chép miệng một cái, cuối cùng cũng không nói gì.

Động tác của Bùi Chất rất mau lẹ, Ninh Hồi ở trong nước xoay người hai lần liền nhìn thấy hắn.

Nàng kinh ngạc nhất thời quên quẫy chân, cả người đột nhiên chìm xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!