Chương 47: (Vô Đề)

Ninh Hồi thật sự rất tức giận, nhưng bởi vì trước mắt còn có việc phải làm nên nàng quyết định tạm thời không so đo với con gấu trúc này, chờ mọi việc xong xuôi nàng nhất định sẽ block nó suốt hai mươi tư giờ!

Nơi Liễu Phương Tứ muốn tới thay y phục ở gần hoa viên.

Những cành cây cao trơ trọi bên ngoài bức tường chen ngang vào giữa bầu trời u ám.

Có vài con chim sẻ đậu trên bức tường thấp phủ đầy lá rụng, chúng hót ríu rít làm không khí náo nhiệt hơn vài phần.

Ninh Hồi vừa nhìn thấy cánh cửa gỗ nguyên màu khép một nửa thì mí mắt liền giật lên.

Nơi này đã để lại dấu ấn mạnh mẽ trong trí nhớ của nguyên chủ, không vì lý do gì khác mà chỉ vì viện của Liễu Phương Tứ có cùng thiết kế với viện của Bùi Đô.

Nghĩ đến đây Ninh Hồi liền liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Trên mặt Liễu Phương Tứ mang ý cười, người ngoài không biết mà nhìn vào thì sợ là sẽ cho rằng hai người đúng là chị em dâu thân thiết.

Trong viện bây giờ rất yên tĩnh.

Phủ Trưởng công chúa hôm nay thiết yến, khách đến phần lớn đều có thân phận không thấp, nơi này lại được dùng cho những khách khứa cần sửa sang lại y phục hoặc nghỉ ngơi nên lúc nào cũng có người canh giữ.

Nhưng từ lúc bước vào nàng đã nhìn xung quanh mà lại không thấy một bóng người nào, nàng chớp mắt, như vậy xem ra là Liễu Phương Tứ đã sớm có chuẩn bị từ trước rồi.

Trong viện có mấy gian phòng, Liễu Phương Tứ đi trước, đẩy cửa chính phòng rồi tự đi vào trước.

Bên trong có đặt một cái giường nhỏ trải một tấm thảm mỏng màu xám nhạt, trên chiếc bàn nhỏ màu đỏ có một chiếc lư hương nhỏ hai quai bằng men lam trắng, mùi hương bên trong dường như là Tô Hợp hương.

Một hàng bốn người đi vào, Liễu Phương Tứ buông bàn tay đang nắm tay Ninh Hồi ra, cười nói: "Đại tẩu, tẩu ngồi một lát đi, muội vào phòng thay đồ."

Ninh Hồi gật đầu nói được, cũng không khách khí, vén váy ngồi trên chiếc ghế tròn phủ đệm mềm.

Liễu Phương Tứ thấy vậy khẽ cười, dẫn Dạ Trúc đi vào trong, sau đó truyền đến âm thanh va chạm của rèm châu.

Bên người Liễu Phương Tứ có hai nha hoàng dùng được, một là Dạ Trúc, người còn lại là Dạ Mai.

Hiện giờ nàng ta mang theo Dạ Trúc, còn Dạ Mai thì ở lại để trông chừng nàng.

Dạ Mai mặc bộ đồ tỳ nữ màu xanh nhạt, động tác nhanh nhẹn, đi vài bước đến mở cửa sổ ra, lại không ngừng bận rộn bưng khay đi lấy chén và ấm trà men sứ xanh tới.

Nàng ta vừa cầm quai rót trà vừa mỉm cười nói: "Mỗi khi đến mùa thu Trưởng công chúa và phò mã gia đều thích làm trà hoa cúc, lâu dần cũng ảnh hưởng đến thói quen uống trà của người trên kẻ dưới trong phủ.

Đây là trà được ủ từ hoa cúc Thiên Sơn Tuyết, rất khó có được, Thiếu phu nhân nếm thử đi?"

Hoa cúc Thiên Sơn Tuyết sinh trưởng bên trong vách núi tuyết, cũng nổi tiếng như hoa Tuyết Liên, hầu hết mọi người đều chưa từng thấy, huống chi là dùng để pha trà.

Nước trà đỏ thẫm được rót từ từ vào cốc, hơi nước bốc lên mờ mịt, chỉ cần hít vào một hơi là có thể ngửi được mùi hương độc đáo.

Đúng như lời Dạ Mai nói, loại trà này rất hiếm có, nhưng mà...

Ninh Hồi đẩy chén trà ra xa, lắc đầu cười nói: "Ta không khát."

Dạ Mai vuốt tay áo, đặt ấm trà xuống, đôi tay đẩy tách trà vẫn còn nguyên trở về: "Thiếu phu nhân nếm thử đi, nếu thích thì lát nữa lúc về người có thể lấy một ít."

Ninh Hồi yên lặng nhìn nàng ta, nhìn đến độ da đầu Dạ Mai tê rần, nàng ta miễn cưỡng nhếch khóe miệng nói: "Thiếu phu nhân, sao người lại nhìn nô tỳ như vậy?"

Ninh Hồi cầm cái chén trên bàn cười không nói lời nào.

Dạ Mai lại cố thuyết phục nàng mấy lần, Ninh Hồi quay đầu đi chỗ khác không để ý đến nàng ta.

Dạ Mai không thể hoàn thành nhiệm vụ Liễu Phương Tứ đã giao, trên mặt không biểu lộ gì khác lạ nhưng trong lòng lại sốt ruột.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!