Chương 45: (Vô Đề)

"Thiếu phu nhân? Thế này là sao?" Thanh Đan vội vàng đặt bát canh trên tay xuống, rút khăn tay lau sạch sẽ nước canh rơi ra bên ngoài bát.

Ninh Hồi cố giữ bình tĩnh lắc đầu: "Không có gì, không có gì."

Bùi Chất vừa tiến vào đã lập tức ngồi bên cạnh nàng, biết hắn còn chưa dùng cơm, Xuân Đào lập tức đi lấy chén đũa sạch đến.

Ninh Hồi cúi đầu, tay cầm cái muỗng không tự chủ quấy chén canh cá, Bùi Chất nhận lấy chén đũa Thanh Đan đưa, nhấp một ngụm trong bát canh, hơi nâng cằm hướng ra ngoài: "Hoa cúc nàng muốn đấy."

Ninh Hồi: "Ta chỉ mua ba chậu thôi, không, không nhiều đến vậy..."

Bùi Chất nhíu mày: "Ta tặng thêm cho nàng."

Ninh Hồi cẩn thận liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn ngồi ngay ngắn, cử chỉ tao nhã, khẽ cắn môi dưới: "Tại sao lại muốn tặng cho ta?"

Bùi Chất gắp một miếng ngó sen chua ngọt vào bát, nói lãnh đạm: "Muốn tặng thì tặng thôi, làm gì mà lắm cái tại sao vậy."

Biểu cảm của hắn bình thường, không hề có sát ý, cũng không có vẻ bất mãn.

Ninh Hồi thoáng yên tâm, mặc kệ vì sao hắn lại làm vậy, chỉ cần không phải mang hoa đến viếng mộ nàng là được, không phải là tốt rồi.

Ninh Hồi chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại bưng chén lên uống một hơi cạn sạch chỗ canh cá còn dư lại ban nãy.

Cố Diệp Phi

Bùi Chất đợi một lúc lâu, người bên cạnh đừng nói là một nụ cười, đến một lời cảm ơn cũng không có, hắn nghi ngờ đảo mắt nhìn qua, thấy nàng đang ngồi nghiêm chỉnh uống canh, chỉ vùi đầu lo ăn, hoa cúc bên ngoài cũng không thèm nhìn tới, rất không bình thường.

Bùi Chất nhìn chằm chằm một lồi lâu, mãi đến lúc da đầu Ninh Hồi sắp tê dại đến nơi mới thu hồi ánh mắt, ung dung ăn cơm.

Hai người lặng lẽ dùng bữa.

Có Bùi Chất chẳng khác một quả b.o. m đương nhiên Ninh Hồi sẽ không được tự nhiên, chỉ sợ hắn đột nhiên nhắc tới chuyện tối qua, trong lòng vừa hoảng loạn vừa nôn nóng, thật đúng là muốn lấy mạng nàng.

Ninh Hồi ngả người trên giường nhỏ đặt cạnh bàn, tay mân mê mấy quả quýt, trong lòng lại đang nói chuyện với Thanh Thanh Thảo Nguyên để giảm bớt sự hoảng loạn.

"Thanh Thanh Thảo Nguyên, nếu ta sắp c.h.ế. t thì ngươi phải làm sao?"

Thanh Thanh Thảo Nguyên quay tròn hai vòng, duỗi móng vuốt xoa cái bụng: "Còn có thể làm sao, chỉ có thể nhìn ngươi c.h.ế. t chứ sao." Thân là một hệ thống xanh hóa, tác dụng duy nhất của nó chính là đào hố trồng cây, đào hố chôn cỏ.

Ninh Hồi: "...! Ngươi cũng được đấy." Với tình cảm của chúng ta ít nhất ngươi cũng phải nhỏ được hai giọt nước mắt cho ta chứ, như vậy mới xứng đáng với tình nghĩa cách mạng sâu sắc của chúng ta chứ!

Gấu trúc vẫy cái móng vuốt, an ủi nàng: "Nhóc con, thật ra ngươi không cần sợ hãi như vậy, ngươi nghĩ thử xem, nếu ngươi bị sét đánh thành tro còn thể sống tốt ở một thế giới khác.

Nói không chừng sau khi c.h.ế. t ở thế giới này ông trời lại ban cho ngươi thêm một cơ hội nữa, chuyển đến sống ở thế giới tiếp theo thì sao?"

Thanh Thanh Thảo Nguyên khẽ gật đầu, hai lỗ tai đen dựng lên: "Người xưa nói "Tai họa để lại ngàn năm".

Chính ngươi thử ngẫm lại xem đạo lý này có đúng không?"

Ninh Hồi: "...! Ta tin mấy câu nhảm nhí của ngươi mới là điên đấy!"

Đầu Ninh Hồi gác trên khuỷu tay, bị Thanh Thanh Thảo Nguyên tức giận hừ mũi trừng mắt, vậy mà cảm giác hoảng loạn trong lòng lại tiêu tan đi không ít.

Bùi Chất bước ra từ buồng tắm liền thấy ngón tay nàng đang không ngừng chọc vào quả quýt trên bàn, mái tóc suôn dài đen bóng xõa đến ngang vai, mềm mại như tơ như lụa, cả người lại ngoan ngoãn mềm mại vô cùng.

Hắn ngồi trên giường nhỏ, nghiêng đầu nhìn một lúc lâu, lâu đến mức khuôn mặt lãnh lẽo nay đã có thêm độ ấm, băng tuyết tan ra.

Trong phòng rất yên tĩnh, Thanh Đan, Thanh Miêu tự giác lui ra ngoài, tiếng hít thở bên trong cũng nông hơn vài phần.

Thật sự quá yên tĩnh, thậm chí Ninh Hồi còn có thể nghe thấy tiếng lửa đang cháy bên trong giá đèn đặt cạnh ghế, nàng nghi ngờ mím môi, cầm quả quýt đã bị nàng mân mê nãy giờ nghiêng đầu nhìn qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!