Chương 42: (Vô Đề)

Trong phòng ánh đèn còn chưa tắt, sáp nến đã rơi đầy ở chân đế, ánh lửa vẫn còn lung linh trong chao đen.

Ninh Hồi lặng lẽ nhìn Thanh Đan đang ngủ ngon trên ghế dài ở gian ngoài, thấy nàng ấy thở rất êm nàng mới yên tâm, vừa phủi bùn còn dính trên váy vừa nhẹ nhàng đi vào phòng.

Gian trong có đặt một chiếc bàn tròn nhỏ, bên trên được phủ bằng tấm vải bố màu xanh lam, tách trà làm bằng men trắng được rót đầy nước trà.

Nước trà còn đang bốc khói, mùi thơm phảng phất xông vào mũi.

Người kia ngồi trên ghế hoa mai, tay gõ nhẹ lên bàn, ánh mắt bình thản nhìn làn khói bốc lên, hơi thở trầm ổn.

Tiếng rèm châu va vào nhau cùng với tiếng bước chân rất nhẹ lọt vào tai hắn.

Hắn không buồn nhấc mi hỏi: "Trở về rồi sao?"

Ninh Hồi hoảng sợ, cái tay đang phủi đất cát còn dính trên váy chợt khựng lại, cả người đều cứng đơ tại chỗ.

Nàng đi qua theo âm thanh đó, thấy hắn đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ, áo choàng màu đen đậm đã được cởi ra, bên ngoài chỉ còn mặc một chiếc áo màu đen nhạt, trông hơi lạnh lẽo.

"Bùi… Bùi Chất?" Ninh Hồi thả góc áo đang cầm trong tay xuống theo phản xạ, nuốt nước miếng: "Ngươi, ngươi, đêm hôm khuya khoắt, sao ngươi lại ở chỗ này?"

Bùi Chất quay đầu, chậm rãi ngước mắt lên, sắc mặt lạnh lùng không nhìn ra ý tứ gì: "Ta mới trở về từ trong cung, có vẻ ta đến không đúng lúc rồi."

Cố Diệp Phi

Trong lòng Ninh Hồi hơi chột dạ, lúng ta lúng túng nói: "Ta, ta không ngủ được, nên ra ngoài đi dạo."

"À, phải vậy không?" Bùi Chất đứng dậy, đi vòng qua người nàng, nhìn thấy đất cát dính trên váy, miệng khẽ giật hỏi: "Chỉ ra ngoài đi dạo thôi sao?"

Trên người hắn phảng phất mùi rượu.

Ninh Hồi quay đầu đi, trả lời yếu ớt: "À, trên đường đi ta bị ngã."

Bùi Chất đưa tay ôm lấy mặt nàng, cặp mắt đen đảo từ trên xuống dưới, trầm giọng nói: "Ngã có đau không?"

Thể chất Bùi Chất thiên hàn nên vào thu đông khắp cơ thể đều rất lạnh, nhiệt độ trên lòng bàn tay hắn hơi lạnh hơn của người bình thường một chút, ngay cả sau khi đã uống không ít rượu ở cung yến thì người hắn cũng chẳng ấm lên được là bao.

Nửa bên mặt Ninh Hồi bị hắn áp vào đôi bàn tay lạnh ngắt của mình, hô hấp trì trệ, cộng thêm việc mỗi lần nói dối nàng lại luôn thiếu tự tin nên bây giờ khi đứng trước mặt Bùi Chất nàng cảm thấy bản thân mình như đã lùn đi một nửa.

Nàng rũ hai mắt, lắc đầu: "Không có, không có."

Bùi Chất ghé sát mặt vào, xoay cằm nàng lên; hơi rượu phả vào trên vào mắt làm nàng cảm thấy không tự nhiên.

Trong lòng Ninh Hồi buồn nôn muốn chết.

Nàng vừa ra ngoài đi đào cây thôi, có quỷ mới biết tại sao đến tối Bùi Chất lại chạy đến đây!

Không phải hắn tham dự tiệc nghênh đón sứ thần Nam La trong cung sao?

Không phải sau khi trở về hắn sẽ đến thư phòng ở Tây viện để tắm rửa rồi đi ngủ sao?

Chẳng phải mỗi lần hắn đi đâu Tề Thương đều đi theo sao?

Chẳng lẽ hắn tới thì không nên nói trước một câu sao?

A? A? A?

Nàng và hắn có mối thù gì sao?? Sao tối nào nàng hành động cũng vừa vặn bị hắn được vậy? Ninh Hồi nhớ tới lần trước ở thôn trang ngoại ô, nàng đào hoa quỳnh vào ban đêm là trái tim nhỏ bé lại đau nhói.

Giờ Ninh Hồi không chỉ đau lòng mà còn thấy đau đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!