Chương 128: (Vô Đề)

Lại là ngày đẹp trời tháng ba hoa nở, Ninh Hồi ngồi dưới gốc cây hoa lê trong sân, đang suy nghĩ vườn hoa mình vừa làm thì một tiểu cô nương búi hoa kế lúc lắc hà bao chạy bước nhỏ nhào vào n.g.ự. c nàng, ngọt ngào nói: "Nương, người lại đẹp hơn so với hôm qua rồi."

Ninh Hồi cười ôm lấy nữ nhi, nhẹ nhàng hôn lên má bé một cái, vui vẻ nói: "Ôi chao, nương cũng cảm thấy vậy nha." Nàng kéo tiểu cô nương ngồi lên đùi mình, chỉ hà bao trong tay bé: "Hà bao ở đâu ra đây?"

Tiểu hà bao của nàng trông không giống thế này.

Bùi Đào Đào đảo mắt, kín đáo đưa hà bao cho Ninh Hồi: "Là Trấn ca ca một mực muốn tặng cho nữ nhi."

Nàng thò tay vào móc một đĩnh bạc ra: "Hắn nói để nữ nhi đi mua đồ ăn ngon."

Trân ca ca mà Bùi Đào Đào nhắc tới là công tử nhỏ nhất của Tấn Hầu gia, hai đứa nhỏ vẫn luôn thích chơi chung từ bé, Ninh Hồi nghe vậy cũng không hỏi sâu hơn, nhéo một sợi dây buộc tóc của nữ nhi: "Vậy con cũng không thể tùy tiện thu bạc của người ta."

Bùi Đào Đào lắc đầu, nghiêm túc phản bác: "Nữ nhi đã từ chối rồi, hắn nhất định phải cho bằng được, ném cho con xong chạy mất."

Ninh Hồi cười híp mắt nhéo mặt nàng: "Vậy à, thế chắc chắn là vì Đào Đào nhà chúng ta được yêu thích quá."

Bùi Đào Đào gật đầu nghiêm trang: "Đúng vậy, dù sao con chính là nữ nhi thân sinh của mẫu thân cơ mà."

Hai người nói một hồi, Ninh Hồi cũng có chút không ở yên, lại đi vần vò hoa hoa cỏ cỏ của mình, Bùi Đào Đào cũng giúp một tay.

Bùi Chất và Tề Thương từ bên ngoài trở lại, vừa vào tới đã thấy một lớn một nhỏ ngồi trên băng ghế nghiêng đầu cười với mình.

Bùi Chất mỉm cười, thong thả đi tới ngồi xuống tháp dưới tàng hoa lê, ung dung nhìn hai người, lại ngó xung quanh hỏi: "Phưởng Nhi còn chưa về sao?"

Ninh Hồi trả lời: "Chưa về.

Hôm nay thư viện Ứng Thiên có buổi hội thi từ, hắn nói muốn tham gia náo nhiệt.

Nếu trễ sẽ quay về cùng Nhị thúc hắn."

Nghe được phụ mẫu nhắc tới đệ đệ, Bùi Đào Đào mở to mắt, con ngươi đen bóng chuyển một vòng, lại dúi đầu vào lòng Ninh Hồi, kiếm cớ kéo Thanh Thanh Thảo Nguyên đang vùi trong góc chạy ra ngoài.

Bùi Chất nhướng mày, quay đầu ý bảo Tề Thương đi theo nàng.

Nha đầu này không bớt lo chút nào, tính tình tinh ranh, cũng chỉ phu nhân và tổ mẫu mới cho rằng nàng ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Vừa ra khỏi cửa Tây Cẩm Viện, Bùi Đào Đào nhấc chân là chạy, gấu trúc và Tề Thương vội vàng đuổi theo.

"Đào Đào tiểu thư, người muốn đi đâu?" Tề Thương không biết làm sao, thật vất vả mới bắt được người: "Lát nữa Thiếu phu nhân sẽ lo lắng."

"Đi đón Phưởng Nhi nha, thật lâu rồi ta chưa tới thư viện Ứng Thiên chơi."

Thư viện Ứng Thiên cách phủ Quốc công không xa lắm, Bùi Đào Đào lười ngồi xe ngựa, ngồi xe ngựa nào có sảng khoái tinh thần như đi bộ chứ.

Tiểu thư Phủ Quốc công và con Thực Thiết Thú mập thành quả bóng kia lại đi ra, đám tiểu hoàn khố còn du đãng bên ngoài thấy bóng gấu của Thanh Thanh Thảo Nguyên thì lập tức vây lại.

"Đào Đào tỷ, mọi người muốn đi đâu vậy?"

"Đào Đào tỷ, hôm nay tỷ thật tinh thần!"

"Đào Đào tỷ…"

Bên tai vang lên ong ong, mấy người này còn liên tục chen tới bên người, Bùi Đào Đào vội vàng khoát tay: "Bây giờ ta phải đi đón Phưởng Nhi, không rảnh.

Muốn nịnh hót, ngày mai đến sớm."

Tề Thương: "..."

Đào Đào tỷ vừa nói, đám tiểu hoàn khố xung quanh lập tức tản ra nhường đường, đưa mắt dõi theo nàng biến mất ở cuối phố.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!