Ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ gỗ khép hờ, chiếu vào góc váy của người tới, Ninh Hồi nằm trên giường, nghiêng đầu với vẻ mặt vô cảm, chỉ cảm thấy con công vàng thêu trên lớp gấm hương thật chói mắt.
Bùi Hân vuốt thẳng tay áo to rộng, bảo người mang một cái ghế đẩu hoa mai tới, thong thả ung dung ngồi xuống, trên mặt chan chứa ý cười nhàn nhạt, đoan trang, rộng lượng, thể hiện đúng vẻ uy nghi của thân phận Định Vương phi: "Chị dâu đừng trách ta, muốn trách thì trách huynh trưởng đi."
Nàng ta nhận lấy chung trà hạ nhân đưa tới, nhìn nước trà trong ly, khóe môi khẽ cong lên: "Thật đúng là thời thế thay đổi, ai mà ngờ được chị dâu em chồng như ta và tỷ lại đi tới bước đường này."
Tròng mắt Ninh Hồi giật giật, đôi mắt trong trẻo động lòng người khi xưa nay đã trở nên ảm đạm, não nề, nàng cười khẩy nói: "Bùi Hân ngươi nhìn xa trông rộng, e là sớm đã biết sẽ có ngày hôm nay.
Chuyện tới nước này cần gì phải làm bộ làm tịch nữa, ở đây cũng không có người ngoài, ngươi giả vờ cho ai xem?"
Bùi Hân ném ly trà trên tay xuống đất, âm thanh vỡ vụn thanh thúy vang lên: "Ninh Hồi ơi là Ninh Hồi, hiếm thấy ngươi thông minh được một lần." Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta thản nhiên, ung dung, không nhanh không chậm tiếp tục nói: "Nhưng đáng tiếc, giờ đã đến lúc ngươi lên đường rồi."
Đôi tay túm lấy đệm chăn của Ninh Hồi bỗng siết chặt lại, khuôn mặt vốn đã tát nhợt nay càng thêm phờ phạc, nàng hét lên đanh thép: "Bùi Hân ngươi dám! Bùi Chất sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! Đợi hắn về, hắn sẽ…"
Bùi Hân không kiên nhẫn ngắt lời nàng nói: "Huynh trưởng? Vừa mới khen ngươi thông minh xong, không ngờ lại ngớ ngẩn rồi."
Nàng ta đứng dậy vuốt ve tấm lụa trắng trong khay: "Hắn ở Giang Đô xa xôi, có thể về được hay không còn chưa chắc, dù có về được cũng chỉ có đường chết, tội trạng đã định, đời này của Bùi Chất xong rồi."
"Hắn là ca ca ngươi đấy!" Hơi thở Ninh Hồi cứng lại.
Hạ nhân kéo lụa trắng, hai người cầm hai đầu tách ra, Bùi Hân nhìn Ninh Hồi giãy giụa sợ hãi trên giường, nở nụ cười rạng rỡ: "Huynh trưởng của ta từ trước tới nay chỉ có một mình Bùi Đô thôi, còn Bùi Chất? Haiz, Ninh Hồi à, sau bao nhiêu chuyện xảy ra suốt chừng đấy năm, sao ngươi vẫn còn ngây thơ như vậy chứ?"
Bùi Hân khoanh tay đặt trước bụng, nâng cằm lên, bộ mặt lạnh nhạt: "Ra tay đi."
Tiếng khóc than của Ninh Hồi vang vọng khắp chính viện Bùi gia, tiếng hét thảm thiết trước khi c.h.ế. t của nàng càng khiến đám hạ nhân canh gác bên ngoài kinh hồn bạt vía.
Thái tử bị giam, Hoàng thượng lâm trọng bệnh, vợ chồng Định Vương phi công khai xuống tay với Bùi phu nhân, rất rõ ràng, Thiên triều Đại Diễn sắp thay đổi rồi.........
Ninh Hồi mở to mắt, ánh mắt trời chói chang, nàng nhịn không được mà giơ tay che mắt, xuyên qua khe hở ngón tay, nhìn tầm rèm lụa màu xanh phía trên, kết cục nguyên chủ bị lụa trắng siết c.h.ế. t vẫn còn quanh quẩn trong đầu, nhất thời có chút hoảng hốt.
Một lúc lâu sau, nàng chậm rãi giơ tay lên, đánh vào mặt mình một cái thật mạnh, ôi, đau quá.
Tốt lắm, hiện giờ cũng là lúc chấp nhận số phận rồi.
Sau khi chấp nhận thực tại, Ninh Hồi thở dài một hơi, cả người căng chặt cũng thả lỏng ra một chút, buông tay xuống chăn gấm, gọi một tiếng Thanh Đan.
Không thấy bóng dáng tỳ nữ Thanh Đan đâu, nhưng ở gian ngoài có một phụ nhân đang nói chuyện với đại phu.
Phụ nhân đó đi qua tấm mành châu, nhanh chóng tới bên giường, thấy nàng tỉnh lại bèn vội vàng cúi người nắm lấy cổ tai nàng, tay kia âu yếm vuốt ve khuôn mặt nàng, trong mắt vẫn còn chất chứa ưu tư, dịu dàng nói: "Tiểu Hồi."
Phụ nhân trước mặt vấn tóc cao, cài hai chiếc trâm mạ vàng khắc hình đôi chim nhạn, trên người mặc áo dài tay màu xanh sẫm in hoa, mặt mày đoan trang, ấn đường rộng rãi, toát ra phong thái quý phái.
Đầu óc Ninh Hồi xoay một vòng, lúc này mới tìm được người này là đại bá mẫu, cũng tức là Lộ Lăng Hầu Ninh phu nhân trong ký ức nguyên chủ.
"Thế này là thế nào? Lâu lắm không gặp, ngay cả bá mẫu cũng không nhận ra à?" Ninh phu nhân thấy nàng không nói gì, tưởng nàng có chỗ nào không thoải mái, vội vàng gọi nữ đại phu tiến vào: "Làm phiền ngươi xem một lát."
Nữ đại phu cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, sau đó lại bắt mạch, rồi chắp tay trả lời: "Thiếu phu nhân đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần uống thêm vài thang thuốc là có thể loại bỏ hàn khí trong người, mấy ngày nữa là khỏi hẳn."
Ninh phu nhân nghe vậy cuối cùng cũng có thể thả lỏng trái tim đang treo lơ lửng, sai người đi theo nữ đại phu lấy thuốc, ngồi xuống mép giường sờ trán nàng, thấy vẻ mặt nàng vẫn hoảng hốt, không khỏi cảm thán: "Hồi Nhi, đừng có tùy hứng như vậy nữa, dù có thể nào cũng đừng làm càn với cơ thể mình.
Nếu không phải Thanh Đan bảo người về phủ báo tin, ta cũng không biết con lại tra tấn bản thân như vậy đâu.
Lúc thì nhảy hồ, lúc lại thắt cổ tự tự, giờ lại dứt khoát nằm trên giường học người ta từ bỏ cuộc sống?"
Dứt lời, cổ họng Ninh phu nhân nghẹn lại, khóe mắt cũng ửng hồng: "Ta từ Hầu phủ đi thẳng tới đây, tới bây giờ ngay cả một ngụm nước trà cũng không kịp uống.
Cố Diệp Phi
Đại bá con mấy hôm nay ăn không ngon ngủ không yên, ngay cả Tương Nhi nghe nói con bị bệnh cũng tức tốc trở về từ Thịnh Châu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!