Chương 8: (Vô Đề)

Liên Thành xuất hiện:

"Nếu tiểu thư muốn hòa ly, dù lão gia và thiếu gia không còn, nhà họ Tô cũng chắc chắn không để tiểu thư chịu thiệt."

Ta lạnh lùng cười, lắc đầu:

"Hòa ly? Nhà họ Mạnh ngày nay có tất cả đều nhờ công lao của phụ thân và huynh trưởng ta đổi lấy."

"Nếu ta phải đi, cũng nên đưa họ trở về lại vạch xuất phát ban đầu."

Thu lại ánh mắt, ta thở dài:

"Mười ngày nữa thôi, rồi sẽ không cần nhẫn nhịn nữa."

"Trước đó, ta cần phải trừ bỏ quân sư của nhà họ Mạnh."

Dù sao, không có lão cáo già như Mạnh mẫu, việc tiêu diệt Mạnh Diệp yếu đuối chẳng khác nào bóp ch/ết một con kiến.

Khi nhận ra vũng bùn đã bám lấy mình, phải biết rút lui kịp thời, dừng lại giữa đường.

Quấn quýt với tình cảm trong quá khứ chỉ khiến bản thân bị kẹt lại.

Ai có thể đảm bảo rằng tình cảm của mình sẽ luôn suôn sẻ?

Đi đường còn có thể ngã, huống chi là gửi gắm cả đời mình vào một người khác.

Ta sẽ không bao giờ hối hận về lựa chọn của mình trong quá khứ, bởi vì Mạnh Diệp khi mười lăm tuổi đã yêu Tô Cẩm Hoa mười lăm tuổi một cách chân thành.

Tô Cẩm Hoa khi mười lăm tuổi chỉ đơn giản là đã làm điều mà nàng muốn làm nhất ở độ tuổi đó.

Yêu một người có gì sai?

Khi còn trẻ, nếu đã sai lầm trong một lựa chọn, thì phải ch/ết mà không có nơi chôn cất sao?

Sai lầm chính là, biết rõ mình đã sai mà vẫn cứ tiếp tục đi vào ngõ cụt.

Ta đang ngồi uống trà trong tửu lầu, bên cạnh là quận chúa, người bạn thân thiết của ta.

"Nếu ngươi bị uất ức, nhất định đừng nhẫn nhịn, cùng lắm thì hòa ly, nếu nhà họ Tô không nuôi nổi ngươi, ta sẽ nuôi!"

Ta không nhịn được cười:

"Hòa ly để nhường vị trí phu nhân cho kẻ khác sao?"

"Chỉ cần ta còn giữ vị trí này, thì bất kể là ai, muốn bước chân vào cửa nhà này cũng không dễ dàng."

"Dù sao năm đó, ân cứu mạng của ta đối với nhà họ Mạnh cả kinh thành đều biết, nhà họ Mạnh còn thề độc trước trời rằng sẽ đối xử với ta bằng cả tấm lòng."

"Người mới muốn vào cửa? Trừ khi nàng ta cũng có ân cứu mạng với nhà họ Mạnh."

Quận chúa lắc đầu:

"Trừ khi người đó cứu mạng lão phu nhân, bằng không, không ai có thể ép ngươi nhường đường cho người mới vào phủ."

"Ngược lại, bất kỳ hành động bội tín bất nghĩa nào, một khi bị tấu lên, Mạnh Diệp mất chức chỉ là chuyện nhỏ, chỉ e rằng cả nhà họ Mạnh sẽ khó mà ngẩng đầu lên được."

Ta mỉm cười:

Đúng là như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!