Chương 2: (Vô Đề)

Nhân lúc hắn không chú ý, ta đưa tay lên mũi, khẽ ngửi—là mùi gạch cua.

Ta nhớ nữ nhân kia từng nói với nha hoàn, gương mặt đầy vẻ xuân sắc:

"Phu quân ta không chịu nổi mùi cua, nhưng ta lại thích món này nhất."

"Chàng hứa với ta, hôm nay khi ta về phủ, chàng sẽ thưởng cho ta một bát đầy gạch cua do chính tay chàng bóc."

Hắn về muộn như vậy, là vì bận bóc cua cho nàng ta sao.

Ta cũng từng rất thích ăn cua.

Trước khi lấy Mạnh Diệp, phụ thân và huynh trưởng thường xắn tay áo, bóc đầy một bát thịt cua cho ta.

Sau này, Mạnh Diệp nói hắn không chịu nổi mùi tanh của cua, dù chỉ đứng từ xa cũng khiến dạ dày hắn đảo lộn.

Vì hắn, ta đã không còn ăn cua nữa.

Đến hôm nay, khi ta còn đang vì tình yêu mà nhượng bộ, thì hắn đã học cách dung hòa trong tình yêu.

Dung hòa sở thích và thói quen của một người khác một cách cẩn trọng.

Thực ra, ta cũng từng có một tình yêu mãnh liệt và rõ ràng như thế.

Khi ấy, ta vẫn chưa phải là thê tử của hắn.

Chỉ thuận miệng nói một câu rằng, bánh đậu xanh của nhà ngoại ta mềm mịn, thơm dịu mà không ngấy, chỉ tiếc là quá xa, lần sau muốn ăn lại chẳng biết phải chờ đến bao giờ.

Vậy mà hắn đã một mình cưỡi ngựa, ngày đêm không nghỉ, chạy suốt bốn ngày liền để mang về bánh đậu xanh từ nhà ngoại.

Ta, người luôn được phụ thân và huynh trưởng nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng thiếu tình yêu, nhưng cũng không khỏi động lòng vì sự quan tâm chân thành và nồng nhiệt của thiếu niên ấy.

Nhiều năm trôi qua, cách Mạnh Diệp yêu một người, vẫn không hề thay đổi.

Chỉ là, người được yêu, không còn là ta.

Trong lòng ta cảm thấy nghẹn ngào, đôi mắt cũng trở nên cay xè.

"Bánh đã vụn nát cả rồi."

Bàn tay hắn đang vuốt ve mái tóc ta chợt khựng lại:

Cái gì?

Ta mỉm cười:

"Năm ấy, chiếc bánh đậu xanh mà chàng ôm chặt trước n.g.ự. c mang đến cho ta, vẫn bị vỡ vụn thành từng mảnh trong suốt hành trình dài."

"Mạnh Diệp, chàng nói xem, nếu chúng ta có một đứa con, có phải mọi chuyện sẽ trọn vẹn hơn không?"

Đôi mắt hắn đối diện với ta, nhưng đầy vẻ chột dạ mà nhìn sang nơi khác:

"Đừng nghĩ lung tung! Nếu nàng muốn ăn bánh đậu xanh, ngày mai ta sẽ cho người mua về cho nàng."

Thời gian đã thay đổi, ta cũng đã lâu không còn ăn bánh đậu xanh nữa.

Chỉ có những cô nương chưa từng trải qua thế sự mới có thể bị một món ăn làm cho vui sướng như vậy.

Còn ta, không thèm tìm kiếm dấu vết của tình yêu trong sự lạnh nhạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!