Chương 12: (Vô Đề)

Ta bước từng bước đến gần, nắm lấy cằm nàng, cười nhạt, trong tiếng hét kinh hãi của nàng, ta chỉnh lại trâm cho nàng:

"Vậy sau ba năm làm ngoại thất, ngươi cuối cùng cũng muốn một danh phận rồi sao? Thậm chí còn bày ra màn cứu mạng để hại lão phu nhân phải nằm liệt giường, mà vẫn không biết hối cải?"

Nàng trợn mắt nhìn ta:

"Thì sao? Phu quân nguyện ý tin và chiều chuộng ta, ngươi có thể làm gì?"

"Một con gà mái không biết đẻ trứng mà có thể độc chiếm phủ Thái phó? Ngươi dựa vào cái gì?"

Ta nhìn về phía cửa, nơi Mạnh Diệp đang đứng, hứng thú hỏi:

"Mạnh Diệp, ngươi nói xem, dựa vào cái gì?"

Mạnh Diệp đứng ngoài cửa, gương mặt lạnh như băng.

Hoắc Linh đi cùng hắn, giả vờ thoải mái quay đầu đi, như thể không thấy gì.

Ôn Vân Dương vừa nhìn thấy Mạnh Diệp, lập tức thay đổi sắc mặt:

"Phu quân, nàng ta nói nàng ta sẽ gi/ết ta và con của ta, nói rằng dù có ch/ết cũng không cho ta bước vào cửa nhà họ Mạnh."

"Phu quân, ta thì không sao cả, chỉ cần chàng yêu thương ta, ta thế nào cũng được."

"Nhưng còn đứa bé thì sao?"

"Ta đã làm một thứ nữ bị người ta bắt nạt cả đời, không muốn con ta còn tệ hơn cả ta. Nó cũng nên có cha, có nhà của riêng mình."

Mạnh Diệp nhìn ta thật sâu.

"Phu nhân đã vì nhà họ Mạnh mà vất vả bao năm, sao nàng có thể đ.â. m vào nỗi đau của phu nhân."

Ôn Vân Dương hiểu ý, liền quay đầu, nắm lấy tay áo của ta:

"Tỷ tỷ ơi, muội sai rồi, muội xin lỗi, muội xin tỷ tha thứ cho muội, muội xin tỷ... A..."

Ta chỉ nhẹ nhàng rút tay khỏi tay nàng, nhưng nàng liền ngã xuống, bụng đập thẳng vào góc bàn trà.

Mạnh Diệp như phát điên, lao đến ôm chặt lấy nàng ta.

Mỹ nhân rơi lệ, thật khiến người ta đau lòng.

"Phu quân, ta đau quá."

"Tỷ tỷ không cố ý đâu, chàng đừng trách tỷ ấy."

"Tỷ ấy chỉ là đã mất đi đứa con của mình, nên không thích ta và con của chúng ta thôi. Chàng đừng trách tỷ ấy."

A—đau quá.

"Mau mời thái y, nhanh đi mời thái y."

Hắn hoảng hốt đến mức cứ nghĩ mình là hoàng đế, còn đòi tuyên thái y.

Ta không che giấu nổi sự mỉa mai.

Hắn càng thêm ghét bỏ:

"Ta cứ tưởng, dù nàng ta giả vờ thanh cao hay là báo đáp ơn nghĩa, ít nhất nàng ta vẫn giữ được khí chất quang minh của nữ tướng môn, nhưng không ngờ, nàng ta còn đáng ghét hơn cả những phụ nữ đấu đá trong hậu cung."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!