Chuyện trong Thừa Hương điện ta ít quản, nhưng không có nghĩa là ta mù. Mấy việc họ âm thầm làm sau lưng, ta biết bảy tám phần.
Ai cũng nghĩ Lý Dự sớm muộn cũng phế ta, vì vậy mà coi Phương Hoa điện – nơi ở của Từ Lương Đệ – mới là thật sự của Thái tử phi. Ai nấy đều mong được điều sang cung nàng ta làm việc.
Thật ra cũng tốt, ta vốn không thích nơi đông người, từ khi vào Đông Cung lại càng ghét hơn.
Ta chờ đợi trong Đông Cung ba ngày. Nhìn các cung nữ phát bệnh sốt cao không dứt, ngứa ngáy đến phát điên, mà Hoàng hậu vẫn không cho mời thái y tới.
Không thể chịu đựng thêm, ta khoác áo ngoài, định xông ra ngoài tìm người.
Vũ Lâm Vệ cản ta lại. Ta kiễng chân, nhìn thẳng vào mắt họ, bắt chước giọng điệu của bọn họ, lạnh nhạt nói: "Ta cũng nhiễm bệnh rồi. Ai dám ngăn ta, ta sẽ lây bệnh cho kẻ đó."
Nhưng mấy tên đó cứ như tượng đá, không nhúc nhích.
Dọa dẫm không được, ta chỉ còn cách dùng lợi ích dụ dỗ. Ta tháo cây trâm vàng trên đầu, dúi vào tay một tên vệ binh: "Ta không ra ngoài cũng được. Vậy phiền đại nhân đi giúp ta một chuyến đến Thái y viện, mời vài vị thái y giỏi y thuật đến. Hoàng hậu nương nương chắc không đến mức..."
Lời còn chưa dứt, một giọng nói vang lên từ xa cắt ngang:
"Ngươi biết vị vũ lâm vệ này họ tên là gì không, mà đã vội đút lót?"
Ta quay đầu, thấy Lý Dự không biết từ đâu xuất hiện. Lẽ nào mấy ngày qua Tự Nương không truyền được tin, nên hắn tự đến xem ta đã c.h.ế. t hay chưa?
"Chắc không phải họ Lý chứ?" ta đáp.
"Hắn là cháu trai của Từ Thượng thư, từ nhỏ đã nhìn thấy vàng bạc đầy nhà. Một cây trâm vàng, sao lay chuyển nổi hắn?"
Thì ra Từ gia kéo cả dòng họ đến cung ta rồi, Từ Phương Đình thật là xem trọng ta quá mức.
Ta nói: "Vậy nếu Thái tử điện hạ đã đến, thì phiền Thái tử điện hạ đi mời thái y giúp."
"Thái tử phi là đang cầu xin ta sao?"
"Không phải cầu, là uy h**p." Ta lạnh nhạt đáp, "Nếu trong cung ta thật sự có người chết, ta cũng không biết lần tới đậu mùa có khi nào lại lan đến cung của Từ Lương Đệ."
51.
Không biết là vì lời uy h.i.ế. p của ta có tác dụng, hay do Lý Dự động lòng trắc ẩn, mà chẳng bao lâu sau Thái y viện liền cử tới một vị thái y, tên là Bạch Cập.
Tuy tuổi tác trông còn trẻ, nhưng y thuật quả thực rất khá. Chỉ trong hai ngày, những cung nữ mắc bệnh đã dần hạ sốt, sau đó ngay cả nốt đậu trên người cũng tiêu hết.
Chỉ là Hoàng hậu nương nương vẫn không cho phép người trong cung ra ngoài, ngoài Bạch Cập, chẳng ai còn được thấy thế giới bên ngoài tường cung.
Chớp mắt, lại đến mùa thu. Ngoài tường, hoa quế đã nở rộ, hương thơm theo gió ùa vào tận trong trướng. Các cung nữ bắc thang trèo tường hái hoa, định làm bánh hoa quế.
Bánh còn chưa kịp làm xong, Từ Lương Đệ đã dẫn người tới, sai người chặt bỏ cây quế. Nàng ta nói dạo này thường hay chóng mặt buồn nôn, thái y bảo là do hương quế gây nên, phải chặt bỏ mới được.
Ta đứng ở cửa Thừa Hương điện, nhìn nàng ta hống hách chỉ trỏ, lại thấy buồn cười.
"Ngươi cười gì?" Từ Phương Đình hỏi ta.
"Ta cười câu ngươi từng nói với ta."
"Nói câu gì?"
"Ngươi lại gần đây, ta sẽ nói cho nghe."
Từ Phương Đình nửa tin nửa ngờ, chậm rãi bước tới. Lần này, đến lượt ta ghé vào tai nàng thì thầm:
"Năm xưa ngươi từng nói, "người được cưới hỏi là thê tử, kẻ chạy theo là thiếp". Vậy mà giờ, ngươi lại thành thiếp… thật đúng là trớ trêu thay."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!