Chương 8: Phải Dịu Dàng

Đây là Jeon JungKook cá tính mạnh mẽ, quý công tử không biết sợ trời đất là gì:

(Mặc dù bé xấc xược, nhưng vì quá đẹp nên Chúa tể đôi lúc phải xiêu lòng)

Còn đây là Công tước Seagull Kookie trong lâu đài cung cấm. Dịu ngoan, thiện lành chuẩn mực, lại rất ngây thơ, hợp 100% gu của Chúa tể nên chàng ta thương nhớ ngày đêm...

Ông Jeon Seoh đã nhờ máu của Kim TaeHyung mà sinh tồn. Nay hắn thức tỉnh có nghĩa là ông sẽ không còn nguồn sống nữa. Dù y học hiện đại có cao diệu thế nào cũng không thể cứu được một cơ thể già cỗi đã qua một ngàn năm. JungKook thật sự lo lắng cho cha lắm.

Đi qua đi lại mãi trong phòng, bồn chồn bức rứt không yên, JungKook quyết định đi tìm TaeHyung.

Tòa lâu đài luôn được bao bọc bởi không gian âm u lạnh lẽo, JungKook bước xuống từng bậc thang mà chẳng phân định được đang là ngày hay đêm. Cuối cùng cậu cũng đi qua được ba tầng lầu để đến đại sãnh lớn của tòa lâu đài. Theo như lời của Thây ma SongLin, TaeHyung thường nghỉ ngơi ở đây mỗi khi thấy mệt mỏi.

Tiếng lách cách từ củi khô đang cháy thu hút sự chú ý của JungKook, cậu liếc mắt trông về chiếc lò sưởi ngay góc giữa đại sảnh lớn. Bước chân cậu khựng lại khi nhận ra có người ngồi đối diện với lò sưởi đó, quay lưng về phía cậu.

Vẫn dáng vẻ trầm ngâm lạnh lùng, TaeHyung dựa lưng vào chiếc trường kỷ, mắt chăm chăm nhìn ánh lửa bập bùng trong lò. Ánh sáng đỏ hực phản chiếu vào làn da trắng bệch băng giá, hắn thật sự giống một Chúa tể tối cao đắm chìm trong hiu quạnh.

JungKook lại thêm một lần xao xuyến trước vẻ uy quyền cô đơn. Ngàn năm ấp ủ một tình yêu, nỗi nhớ thiết tha mà hắn đang chịu đựng hẳn là cay đắng lắm.

JungKook lặng dõi theo thật lâu, TaeHyung vẫn bất động chăm chú vào ánh lửa. Ngoài tiếng lách tách nho nhỏ từ củi khô, không gian hoàn toàn im ắng. Nhưng với hắn, hương máu ngọt ngào tình ái của JungKook luôn là thứ quấy nhiễu nhất, dù cậu đứng cách xa đến thế nào. Hắn đành thở dài một hơi não nề, chủ động lên tiếng trước.

- Tìm ta làm gì? – Không vương chút tình cảm nào trong câu nói ấy, ngữ khí lạnh lùng như một mệnh lệnh buộc JungKook phải trả lời.

JungKook giật mình khi bị phát hiện dù đã đứng ở một khoáng cách xa. Cậu hơi lưỡng lự rồi cũng quyết định đi đến giữa phòng. Không gian quá rộng thêm mái trần cao tít, JungKook cảm nhận rõ từng luồng khí lạnh vu vơ thoang thoảng qua.

- Cha ta... Ơ... Ta chỉ có mình ông ấy là người thân. Cho dù ông ấy phải ra đi, ta cũng muốn được ở cạnh ông trong giây phút cuối cùng. Ngươi để cho ta về thăm cha đi, chỉ năm phút thôi cũng được, đâu có thiệt thòi gì với ngươi đâu? – JungKook hạ giọng hết mức, thêm một chút van nài. Đó là tất cả những gì cậu nghiệm ra từ lời cảnh báo của SongLin: Kim TaeHyung là một con quỷ yêu thích sự dịu dàng.

Quả nhiên bàn tay với móng vuốt dài kia khẽ động một chút. Tuy TaeHyung không quay mặt lại, nhưng JungKook mơ hồ nhìn thấy môi hắn lặng lẽ nhếch lên nụ cười.

- Sao ngươi lại cười? – JungKook thắc mắc.

TaeHyung không vội vàng đáp:

- Ít nhất cũng có một điểm giống.

JungKook không hiểu. Rồi cậu nhanh chống ngộ ra, TaeHyung lại so sánh cậu với Kookie nữa đây mà, hắn luôn cố gắng tìm kiếm hình bóng Kookie trong cậu.

- Kookie cũng yêu thương cha lắm, em ấy không bao giờ cho ta làm hại lão Seagull Chae. Nhưng rốt cuộc em ấy đổi được gì? Một mũi kiếm từ chính bàn tay của lão? – TaeHyung oán trách qua từng lời nói, đôi mắt khép hờ như cố xua đi ký ức hiện hữu. Rõ ràng, nỗi nhớ nhung đang hành hạ hắn, từng ngày và từng giờ.

JungKook bất bình nói thật nhỏ:

- Nhưng ta không phải Kookie, cha ta cũng không phải lão Seagull Chae.

Cậu dằn lòng rất nhiều để không cáu giận, ra chiều phục tùng TaeHyung. Ai có thể vui vẻ khi từng giờ từng phút đều bị đem so sánh với một người khác. Có điều thời thế này thì phải biết liệu đường mà sống thôi.

Dường như cảm nhận được chút phản kháng yếu ớt của JungKook, TaeHyung không nói gì thêm nữa. Gian phòng rộng lớn lạnh lẽo được dịp đổ ập xuống bầu không khí nặng nề.

- Lại đây. – Bất chợt TaeHyung gọi.

JungKook e dè ngập ngừng, mặt nhăn mày nhó lững thững đến gần chiếc lò sưởi. Hắn liền hất mặt về phía chiếc trường kỹ kế bên. JungKook ngoan ngoãn ngồi xuống đó, liếc đôi mắt tròn chăm chú vào hắn, chờ đợi phán quyết.

TaeHyung hơi nghiêng đầu để nhìn kỹ hơn vết thương trên cổ JungKook, một nụ cười buồn thoáng nhẹ trên môi, để lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn. Đó có phải là sự nhầm lẫn? Tại sao JungKook lại hình dung nụ cười đó như sự hối hận của hắn vì đã làm cậu bị thương?

Quả thật TaeHyung có ân hận vì điều đó. JungKook là Kookie, và hắn không bao giờ muốn Kookie đau buồn. Vì vậy, hắn sẽ bồi đắp cho cậu.

- Một chút nữa ta sẽ đưa ngươi ra khỏi lâu đài – TaeHyung thì thầm, mắt không rời khỏi mảnh băng trắng trên cổ JungKook.

JungKook ngẩn ngơ trước hình ảnh hoàn mỹ đó. Kim TaeHyung thật sự sở hữu đường nét ngũ quan đặc sắc đến vô thực, trong cái lạnh mang theo chút dịu dàng, trong sự bao dung lại ẩn chứa tà quỷ. Hắn có thể vẽ ra nụ cười rất hiền lành, nhưng cũng rất nhanh thay đổi thành đấng tối cao tàn độc.

JungKook mang tinh thần mạnh mẽ, nên dễ bị thu hút bởi khí chất cao cao tại thượng, khinh thường thế nhân. Cậu biết, bản thân đã âm thầm bị cái ngạo nghễ của TaeHyung hấp dẫn, nên vội vàng quay mặt đi, để trái tim đập rộn ràng. Là cảm giác khó hiểu gì vậy chứ? Lòng cậu rạo rực một sự kháo khát yêu thương. Được TaeHyung chiều ý lại khiến cậu hạnh phúc đến vậy ư?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!