Chương 6: Trao Đổi

.

Tác giả: Bòn

..//..

Tử thần? JungKook giật mình bừng tỉnh dậy, cậu chưa muốn chết. Nhờ thế mà thoát khỏi cơn mê.

Rồi khi nhìn vào cái bóng đen ấy, JungKook giật mình lần nữa làm tâm trí tỉnh táo luôn.

Cái bóng ấy là hắn. Hắn vào đây từ lúc nào thế?

Nhìn đôi mắt mở tròn ngạc nhiên của JungKook, hắn càng thêm chán ghét. Cậu quá khác biệt với Kookie khiến hắn khó mà dung hòa hai hình ảnh lại với nhau được. Lạnh lùng đặt cái dĩa trắng cạnh giường JungKook, hắn cố nói cho qua chuyện.

- Đói thì ăn đi.

JungKook liếc nhìn cái khay đó, một chén cơm trắng, một ít rau và hai quả trứng opla, thêm ly nước lọc. Một bữa ăn nghèo nàn tàn tạ nhất trong cuộc đời làm quý công tử của cậu.

- Ở đâu ra cái này? – JungKook hỏi bằng giọng chẳng mấy thiện cảm. Ma quỷ hút máu người như chúng cũng có cơm?

- Muốn thì ăn, không thì thôi. – Hắn hững hờ đáp.

JungKook hoàn toàn không muốn ăn, nhưng phải ăn, một khi đã đói rồi thì cái gì cũng ngon hết.

JungKook ăn xong, uống cạn ly nước lọc, ngồi im nhìn hắn. Hắn ngồi ngay góc giường, ngửa người chống tay ra gối phía sau, cũng nhìn lại JungKook.

Cậu chán nản vì bị giam cầm, hắn chán nản vì cậu không phải người hắn yêu, cả hai nhìn nhau, ai cũng mệt mỏi.

- Chúng ta nói chuyện thẳng thắn với nhau đi. – JungKook hạ giọng lên tiếng trước. Cậu sống trong môi trường kinh doanh và cậu biết thế nào là giao dịch sòng phẳng đôi bên. – Ngươi cho ta biết sự thật, còn ta sẽ cố gắng trả Seagull Kookie về cho ngươi. Ngươi cứ giam giữ ta và chờ đợi đâu phải là cách?

Hắn không đáp, nhưng sự im lặng kia có thể thay cho lời đồng ý, đó cũng là một ý hay.

JungKook hít một hơi thật sâu để giữ cho mình thật bình tĩnh. Đối diện trước một kẻ băng giá mà bọn thây ma tôn làm "Chúa tể" thì tinh thần luôn trong tình trạng kéo căng như dây đàn, JungKook cảm thấy bất an lắm. Mà có lẽ, trên thế gian này chẳng có ai đủ can đảm đi đàm phán với ma cà rồng như JungKook, cậu quả thật là quý công tử gan lì không sợ trời đất gì.

JungKook bắt đầu cuộc giao dịch bằng một câu hỏi thẳng.

- Ngươi tên là gì?

Lần đầu tiên bị hỏi trực diện tên tuổi, vị Chúa tể cường bạo sững sờ một chút. Ở thời đại của hắn, hành động này chính là "khi quân phạm thượng", đại nghịch bất đạo, lập tức bị xử trảm. Nhưng hắn nghĩ bản thân vẫn nên tiếp tục tha thứ cho kẻ xấc xược trước mắt này, từ trang phục cho đến lối hành xử kia, rõ ràng 1000 năm đã khiến xã hội thay đổi. Vì thế hắn kiên nhẫn hồi đáp như lời giao hẹn.

- Kim TaeHyung. – Hắn đáp gọn.

JungKook gật gù. Với người hiện đại ngày nay, hỏi tên để dễ xưng hô giao tiếp là chuyện thường, cậu đâu nghĩ tới con quỷ trước mặt thuộc thế hệ phong kiến ngàn năm trước. Hắn chịu trả lời họ tên chính là cho cậu một ân huệ. JungKook chưa biết sợ chết, hỏi tiếp:

- Tại sao ngươi muốn giết cha ta?

TaeHyung lặng nhìn JungKook một chút. Hắn không ưa nổi vẻ chẳng coi ai ra gì của cậu. Nếu không chắc chắn Kookie ở trong cậu, hắn thật muốn một quyền quăng cậu ra khỏi cửa sổ, rơi tự do xuống đất.

Một lần nữa, vị Chúa tể kiềm nén bực bội, lạnh lùng đáp:

- Vì ông ta phản bội ta.

JungKook ngỡ ngàng ngay sự thật đầu tiên được biết.

- Jeon Seoh là thuộc hạ của Kookie, lại ngu ngốc mở cửa lâu đài cho lão Seagull Chae vào giết chủ nhân của mình. Ông ta đã quỳ mọp xuống chân ta cầu xin sự tha thứ, còn hứa hẹn sau kiếp luân hồi một ngàn năm sẽ chịu tội với Kookie khi em ấy quay trở về.

JungKook liền bật cười cợt nhả:

- Cha ta là thuộc hạ của Seagull Kookie, người đã chết cách đây một ngàn năm? Ngươi không định nói cha ta là một thây ma nên bất tử đó chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!