.
Tác giả: Bòn
...
Sâu trong rừng có thể nhìn thấy thấp thoáng đám mây nhỏ xíu chuyển động không ngừng, luôn che chắn túc trực cho nhân ảnh bé nhỏ đang đeo bám hút máu một con báo đen trưởng thành. Đám phong vân đó không phải của TaeHyung, là chính thằng bé tự gọi đến bảo vệ cho mình.
Nó quá mạnh, quá hung hãn, cũng vô cùng bất trị.
- Hyungie! Không được giết thú rừng của ba! Quay về đây! – JungKook giận đến muốn đập hai phát vào mông đứa nhỏ quá ngỗ nghịch kia.
Vừa lúc đó, bầu trời hiện lên tiếng sấm chớp rền vang, mây đen ngùn ngụt kéo đến. JungKook trông thấy thì đắc ý vô cùng. Thằng nhỏ này tưởng cậu không bắt được nó ư? Đừng quên người hậu thuẫn phía sau cậu lợi hại thế nào.
Không còn sợ ánh mặt trời, JungKook lao vào rừng, tóm lấy gáy đứa nhỏ không bao giờ biết nghe lời này, tách tứ chi nhỏ xíu bụ bẫm của nó ra khỏi cổ con báo đen.
Thế nhưng, khi Hyungie quát mắt nhìn lên, JungKook ngây người kinh hãi.
Một ánh mắt dữ tợn đầy sát khí.
Hyungie lập tức tấn công cậu.
JungKook nhanh chóng lách mình tránh né, bị Hyungie cào rách một bên cánh tay. Nó chỉ mới 4 tuổi, móng vuốt đã sắc nhọn đến thế.
Từ trong bụng mẹ Hyungie đã rất hung hãn, lúc vừa sinh ra phải dùng máu của TaeHyung áp chế. Nhưng chỉ cần TaeHyung rời khỏi, nó lại trở nên điên cuồng muốn cắn xé, tàn sát. Như thể tự nó không thể dung nạp nổi nguồn sức mạnh khổng lồ của chính bản thân mình.
Tuy nhiên, chưa bao giờ Hyungie mất kiểm soát như hôm nay, còn ngay lúc TaeHyung đang có mặt trong lâu đài.
TaeHyung biết JungKook không bao giờ trị được Hyungie, nên mới gọi phong vân kéo theo mây mù hỗ trợ cho cậu. Thật không ngờ chỉ trong phút chốc khu rừng kia lại tanh nồng mùi máu. Hắn liền lập tức lao đến khu rừng.
Cảnh trước mắt như địa ngục chiến trận, xác thú rừng vươn vãi khắp nơi. JungKook không muốn thương tổn con trai nên luôn trốn chạy, còn Hyungie thì truy sát phía sau như con thú đói mồi.
TaeHyung nhíu lại đôi mày, hắn không thể nhận ra con quỷ nhỏ kia là đứa nhỏ bé bỏng mà hắn và JungKook luôn nâng niu.
TaeHyung tung người bay lên, rất nhanh đuổi kịp Hyungie, chỉ một tay đã chụp vào phần áo sau lưng nó, giữ nó lơ lững trên không trung.
Grào... Grào...
Từ miệng Hyungie phát ra âm thanh gầm gừ ghê rợn, móng vuốt dài quơ quào cào loạn, như một ma cà rồng mới sinh không có nhận thức.
JungKook dừng lại, bám vào thân cây, thở hỗn hễn nhìn đứa nhỏ đang vùng vẫy trong tay TaeHyung. Vẻ sầu khổ hằn lên trong ánh mắt cậu. Hyungie là sự kết hợp của ma cà rồng và loài người, nó không chống lại được thứ tà quỷ của dòng máu thống trị, nên mới trở thành kẻ hung hãn như thế này. Bao năm qua cậu và TaeHyung vẫn luôn tìm cách áp chế sức mạnh bên trong đứa bé, nhưng xem ra càng ngày càng tệ đi.
Mới bốn tuổi đã có thể gây thương tổn cho JungKook, vậy vài năm nữa có lẽ nào chính TaeHyung cũng không trấn áp được?
TaeHyung tạm thời khiến cho Hyungie bất tĩnh, mang nó vào lâu đài.
Ổn định cho Hyungie xong, TaeHyung mới cẩn thận xử lý vết thương của JungKook. Những vết cào bé xíu trên tay cậu không làm đau ngoài da, mà đau ở trong lòng.
Cả hai trầm tư không nói lời nào, chỉ nặng nề nhìn Hyungie bé nhỏ đang yên giấc.
Hồi lâu, JungKook thở dài:
- Chuyện gì xảy ra với Hyungie? Như thể nó chỉ có bản năng của thú hoang vậy, không một chút có nhận thức của con người.
TaeHyung cân nhắc thật lâu, hoài nghi nói:
- Em có nhận thấy không? Hương máu của Hyungie không hề thay đổi.
JungKook từ lâu đã để ý chuyện này. Nếu giống cậu, chỉ khoảng mấy tháng bên cạnh ma cà rồng là biến đổi, còn Hyungie gần như chẳng thay đổi gì so với lúc mới sinh, vẫn là hương máu không thể nhầm lẫn được của Kookie.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!