Chương 52: Chúng Ta Là Bạn

Lãnh chúa nằm dưới nền đất lạnh, đã nghe rất rõ từng lời Kookie thốt ra, bàn tay yếu ớt của lão gắng gượng với tới bàn tay buông lơi của Kookie, dụng sức nắm chặt.

- Kookie... rốt cuộc... em cũng chịu về với ta, ha haha. Hahaha...

Trước khi trút hơi thở cuối cùng, lão bật cười thỏa nguyện.

Dù xác thân Kookie đang ở trong lòng TaeHyung, nhưng bàn tay cậu lại nằm gọn trong tay Lãnh chúa.

TaeHyung chưa thể thu nhận nổi những gì đang diễn ra. Kookie chỉ vừa được luân hồi sau bao lâu khao khát, chỉ vừa rồi còn giận hờn oán trách hắn, thế mà trong tích tắt lại bất động lặng im, toàn thân ngập máu như ngàn năm trước đã từng. Cậu tàn nhẫn quá, lạnh lùng quá, để hắn một lần nữa nếm lại cảm giác thống khổ dày vò không lối thoát.

Những gì Kookie để lại như gáo nước lạnh đóng băng tâm hồn TaeHyung. Không tiếng yêu, không lời hứa hẹn, mà chỉ là dòng thông tin ngắn ngủi vô tình: Cậu muốn rời bỏ hắn để trở về với phu quân của mình.

Cứ tưởng là mơ.

JungKook từ đầu chỉ đứng quan sát từ xa, mọi thứ diễn ra quá nhanh đến mức khi bình tâm lại thì chỉ còn thấy hai xác người. Nhất thời cậu không biết phải làm sao, cũng không muốn tiến vào thế giới riêng của TaeHyung và Kookie.

Giờ biết người kia đã không còn tồn tại, đôi mắt kia lại hướng ánh nhìn thiết tha u buồn sâu lắng về phía mình, JungKook đành bi thảm bước lại gần, ngồi xuống cạnh Kookie.

Nhìn vào đôi mắt đó, JungKook ngẩn ngơ như đọc được tâm tư người đã khuất, lẽ nào đó chính là một lời nhắn gửi? Rằng, Kookie sẽ không oán, không hờn, không đau khổ nữa. Cậu tin một JungKook mạnh mẽ, khẳng khái và nghĩa tình có thể tận tình chăm sóc TaeHyung thật tốt.

Qua một thời gian ngắn ở cùng Kookie, JungKook hiểu con người này bao dung đến thế nào. Thậm chí khi biết JungKook đã rất nhiều lần gần gũi TaeHyung, Kookie còn không một lời ghen trách. Nay cậu tự nguyện ra đi, phải chăng là không thể đối diện với luân lí đạo trường của một gia quyền cổ hủ, phải chăng là muốn từ bỏ bởi nhận ra tình yêu bao lâu tôn thờ đã không còn vẹn nguyên?

TaeHyung hiển nhiên không ngờ Kookie đã biết tất cả tình cảm hắn dành cho JungKook, hắn cũng không hiểu vì sao Kookie tự giết chính mình. Nhưng JungKook đã hiểu. Vì thế, cậu thay TaeHyung dịu dàng vuốt ánh mắt Kookie khẽ nhắm lại, và đôi mắt kia cũng nguyện lòng khép chặt, như lời giao ước ngầm của hai người, cùng mong TaeHyung được hạnh phúc.

TaeHyung âm thầm trao cho JungKook ánh nhìn, không biểu tình gì trước hành động đó. Hắn chỉ toàn tâm toàn ý ôm chặt xác Kookie, cố thấu hiểu câu nói cuối cùng của cậu. Nghĩa là, Kookie chọn Lãnh chúa, không chọn hắn? Vì hắn đã giết Bá tước Seagull Chae? Hay vì cậu không thể rời bỏ Lãnh chúa?

JungKook không biết nói với TaeHyung lời gì, có nên kể tất cả sự tình ra, rằng Kookie đã biết hắn có thể lưu truyền huyết thống, hắn có thể có một ma cà rồng bé nhỏ? Rằng từ lâu trong lòng Kookie đã chứa đầy hạt sạn mối quan hệ giữa hắn và JungKook?

Kookie thật ngốc nghếch quá, bởi TaeHyung hoàn toàn không phản bội lời thề. Dù yêu thương JungKook, TaeHyung cũng chưa từng có ý định ruồng bỏ Kookie, vẫn một mực mang lòng thành cùng cậu sống hạnh phúc ấm nồng.

Thôi thì cứ để mọi việc trôi theo thuận cảnh, dù sao ban đầu người TaeHyung chọn vẫn là Kookie. Nếu để hắn biết tình yêu đó đã rạn nứt, không chừng còn đau khổ thêm.

JungKook chậm rãi đứng dậy, rời gót, để lại TaeHyung một mình, hắn cần thanh tĩnh trong lúc này.

Tàn cuộc, một mảng khu rừng đã thành bình địa, xác người, xác ma cà rồng ngổn ngang, máu đỏ hoen ố màu tanh tưởi.

JungKook đứng tựa vào gốc cây, ở khoảng cách không xa lắm, cứ chú mục vào TaeHyung, quan sát từng khoảnh khắc một. Chốc chốc thì thở dài, rất có thể quyết định của TaeHyung lại là ngủ vùi trong thương nhớ, trọn vẹn chữ tình với người yêu, còn cậu thì vẫn cô đơn một bóng.

Không cam lòng, đó là điều dĩ nhiên. Nhưng JungKook đủ thông minh để hiểu, Kookie chiếm vị trí rất lớn trong lòng TaeHyung. Kookie mất đi, nghĩa là nửa phần tâm hồn TaeHyung nguội lạnh, cậu khó có thể chen vào.

Kookie đã chơi vơi một ngàn năm chỉ để được luân hồi trong vài phút giây ngắn ngủi, JungKook tự nhũ mọi thứ liệu có đáng hay không? Tình yêu mà Kookie dành cho TaeHyung rốt cuộc cao thượng đến mức nào, JungKook như người trần mắt thịt không thể với tới được. Bất giác bản thân có đôi chút tự ti. Đứng từ xa nhìn họ, mới nhận ra mình chỉ là kẻ ngoài cuộc. JungKook khẽ cắn nhẹ vào môi, dằn vặt không biết bản thân nên tiếp tục lưu lại hay bỏ đi.

Lúc JungKook thấy bế tắc nhất, vẫn là người đó xuất hiện. Môi cười với ánh nhìn ôn nhu, dù rằng đôi khi khá là tàn độc.

- Sự việc diễn ra thế này không phải thuận lợi cho ngươi sao? Lo lắng cái gì? – Trong câu hỏi của SeokJin có phần mỉa mai.

JungKook không rời ánh mắt khỏi TaeHyung, cũng không buồn đáp.

SeokJin càng tiến đến gần:

- Người còn sống ngươi tranh không được, chẳng lẽ người đã chết cũng tranh không nổi ư?

JungKook hậm hực lườm mắt:

- Đừng cười trên nỗi đau người khác.

SeokJin vẫn dững dưng:

- Có kẻ lấy nỗi đau của ta làm trò đùa thì cớ gì ta không được cười vào nỗi đau kẻ khác?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!