Đúng là Kookie hoàn toàn thu nhận nhân ảnh của JungKook vào tầm mắt, tâm tình cậu buồn vui lẫn lộn. Kookie không muốn ở cạnh Lãnh chúa, đó là điều chắn chắn. Nhưng nếu trông thấy cảnh TaeHyung ở gần JungKook thì vạn lần sẽ đau đớn hơn. Cậu không nhìn rõ TaeHyung, cậu chỉ cảm giác bàn tay mạnh mẽ nào đó đang đở đần cho cơ thể yếu ớt của JungKook. Và linh cảm sâu sa cho biết, người mà cậu yêu thương nhất đang che chở cho một hình bóng khác.
Ở khoảng cách xa, JungKook cảm nhận Kookie thật rõ ràng. Lần cuối cùng cả hai chia cắt là cậu đang dốc toàn sức bảo vệ Kookie khỏi Lãnh chúa. Lý ra khi gặp lại nhau trong lúc này, cả hai nên hồ hởi cất tiếng chào thắm đượm mới phải. Thế nhưng, JungKook vì đã gần gũi với TaeHyung, đã cùng hắn phản bội lại niềm tin của Kookie, nên nhất thời hổ thẹn không nói nên lời. Còn Kookie, vì cớ gì cũng quá hững hờ xa cách? Như thể hai người chưa từng trãi qua hoạn nạn sống chết có nhau.
JungKook mang tâm tư bất an không thể giải bày, chỉ nghe TaeHyung trầm giọng với Lãnh chúa.
- Thả Kookie ra.
Lãnh chúa bình nhiên:
- Nếu có khả năng thì tiến tới mà đoạt lấy.
TaeHyung liếc nhìn dãy rào chắn từ những pháp sư phía sau Lãnh chúa, rồi hơi ngoái đầu ra hiệu cho đội ma cà rồng thuộc hạ, vòng tay ôm chặt JungKook hơn. Đã xác định được Kookie đang ở đâu thì không cần dây dưa kéo dài thêm.
- Được, ta chấp nhận lời khiên chiến.
Thấy hắn động, các pháp sư đồng loạt giương cung bắn tới một trận mũi tên bạc vun vút xé gió.
Nhanh chóng, TaeHyung đẩy JungKook ra phía sau, phất tay áo đánh đi những mũi tên lao tới.
Đối phương ra tay không lời báo trước, các thống lĩnh ma cà rồng liền xông trận, tả xung hữu đột giáp chiến cùng pháp sư, phù thuỷ. Tà thuật hoà trong tiếng gào xé tàn bạo đánh động cả khu rừng, hai bên đối mặt trực diện một mất một còn, như thảm cảnh ngàn năm trước đã từng diễn ra.
Lãnh chúa sau bao ngày không ngủ, lao lực triệu phép luân hồi cho Kookie, so với một Kim TaeHyung chỉ vừa khôi phục sức mạnh do thọ thương, tính ra cũng cân tài cân sức phân tranh thắng bại.
Cả hai vẫn dùng sức mạnh tâm linh giao đấu, giữa cục diện vững vàng hiên ngang, mọi khí tổn bên ngoài đều không xâm nhập vào được.
Chỉ có JungKook không tham gia vào thế trận, được hai ma cà rồng dưới trướng TaeHyung bảo hộ. Chỉ đứng một chỗ quan sát thôi cũng khó chịu vật vờ bởi lưới phép thuật bủa vây.
Lần đầu tiên biết thế nào là chiến tranh thật sự, đẫm máu và tàn khốc hơn vạn lần những bộ phim bạo lực JungKook từng xem qua. Cậu vô thức rụt người lại, mỗi khi có ma cà rồng hay pháp sư nào ngã xuống, máu tuôn lai láng thì bất giác rùng mình.
JungKook không muốn thụ động bị gây sức ép, càng không muốn nương nhờ vào TaeHyung, làm vướng bận hắn. Mục đích cơ bản của chiến trận là mâu thuẫn giữa ma cà rồng và pháp sư, còn mục đích của JungKook là phải giải cứu được Kookie.
Mà hiện giờ, xung quanh gian nhà lại không người canh giữ.
Suy nghĩ thật kỹ, căng thẳng bồn chồn, JungKook quyết định dốc hết sức lực chạy thẳng vào nhà.
Bóng cậu chạy qua, Lãnh chúa liền phân tâm, trừng mắt dõi theo, nhưng lão phải lập tức quay trở lại cuộc chiến với TaeHyung, một khắc cũng không thể khinh suất. Cứ thế, trong lòng rất bất an bởi mỗi lúc JungKook càng tiến gần đến chiếc củi.
Đối diện với nơi giam giữ Kookie, là một kẻ đáng thương mà cũng là tình địch của mình, JungKook không biết phân xử sao, đành sốt sắn dò hỏi:
- Lãnh chúa không tổn hại gì đến cậu chứ? – Vừa nói vừa đảo mắt tìm cách phá chiếc củi để giải thoát Kookie. Không biết Lãnh chúa giam giữ Kookie bằng bùa phép gì, bởi thật chất cậu ấy là một hồn ma, có thể đi xuyên qua tất cả.
Kookie nhẹ giọng trả lời trong lo lắng:
- Lãnh chúa đã ếm vào tôi thứ bùa chú gì đó, mấy ngày rồi đều khó chịu không yên. Lão ấy nói trong một canh giờ nữa sẽ phát huy tác dụng.
JungKook trấn an:
- Trước tiên cứ phá đi chiếc củi này đã.
Cậu vội vã nhìn khắp gian phòng, tìm gì đó làm vũ khí. Xung quanh chỉ vương vãi thuỷ tinh cùng sách giấy, bùa ngải, không gì có thể đánh phá được. Có lẽ vũ khí sắc bén nhất hiện giờ chính là móng vuốt của cậu.
JungKook không suy nghĩ nhiều, đặt tay lên thanh gỗ, dụng sức bóp nát.
Tiếng gỗ răn rắc vang lên, liền nghe Lãnh chúa cả kinh hét lớn:
- Kookie! Đừng rời khỏi chiếc củi đó!
Lãnh chúa phân tâm, TaeHyung càng được dịp tấn công vũ bão. Lãnh chúa loạng choạng lùi về sau, một bên liếc nhìn JungKook gắng gượng phá chiếc củi, một bên dốc sức đối phó với TaeHyung. Lão không thể duy trì sự bất an này mãi, nghênh chiến tâm linh đồng nghĩa với tâm phải vững vàng, ý chí kiên định trầm tĩnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!