.
Tác giả: Bòn
...
TaeHyung không biểu tình nhiều, nhẹ giọng.
- Ta biết.
JungKook bất ngờ, mở tròn mắt.
TaeHyung tiếp:
- Ta cũng biết em đã thề những gì với SeokJin.
Thì ra TaeHyung đã biết câu chuyện xảy ra trong ngôi biệt thự, có lẽ cuộc nói chuyện giữa cậu và SeokJin hắn đã nghe thấy. Nếu giải thoát cho Kookie rồi, liệu TaeHyung có còn chuyên tâm lo lắng cho cậu nữa?
Mơ hồ với viễn cảnh tương lai mù mịt, đôi vai JungKook run lên, giọng thì thầm.
- Ngài có giống SeokJin, cũng khao khát được làm cha không?
TaeHyung rũ đôi mắt xuống, vui buồn đều không phân rõ, chỉ nghe hắn thì thầm:
- Đó là sự khao khát lớn nhất của ma cà rồng, là thứ mà những kẻ quyền năng bất tử không bao giờ dám mơ ước đến, hiểu không, JungKook?
JungKook không hồi đáp, TaeHyung mỉm cười xoa mái đầu cậu:
- Không cần đến ngàn năm, chỉ cần bất tử một trăm năm thôi, em sẽ tự cảm nhận cái khao khát đó.
JungKook liền nhìn hắn:
- Em có thể sinh con cho ngài.
TaeHyung bất ngờ chấn động, JungKook nhấn giọng:
- Dòng máu chảy trong người em là của ngài. Nên con của em, cũng là con của ngài.
JungKook lắng động nhìn TaeHyung, chờ đợi lời hồi đáp. Một cuộc sống êm đềm ba người, có cậu, có hắn, có đứa nhỏ, thật tốt đẹp biết bào. Đôi mắt JungKook mở tròn long lanh, nghe đâu đây ánh sáng mùa xuân tràn ngập.
TaeHyung liền nở nụ cười, nửa hạnh phúc, nửa bi thương:
- Cám ơn em chấp nhận cho ta một sự sống.
JungKook lâng lâng trong nụ cười đó, tâm tư hỗn loạn. Rõ ràng TaeHyung hạnh phúc rất nhiều khi biết mình có thể lưu truyền cho đời sau, ngược lại cũng đớn đau thật nhiều giữa tình và nghĩa. Một niềm vui không trọn vẹn, tựa như một sinh mạng không được chào đón đủ đầy.
Theo thời gian bình tĩnh lại, JungKook phẫn lòng phỏng đoán:
- Nhưng người mà ngài chọn, vẫn là Kookie?
TaeHyung không né ánh nhìn của JungKook, ngược lại, còn nhìn sâu vào mắt cậu, chỉ tuyệt không lên tiếng. Ánh mắt nói lên tất cả.
Tại sao vậy? Cậu đã hy sinh cho hắn nhiều đến thế, bỏ cả mạng, bỏ cả cuộc đời vì hắn, rốt cuộc cũng chỉ nhận lại hai chữ "ruồng bỏ". JungKook không kiềm được giận dữ, xốc mạnh chăn lên, xoay người bỏ chạy.
Vết thương không cho phép cậu làm điều đó, vừa nhổm người đã nhói đau con tim. TaeHyung nhanh chóng ôm cậu ngồi xuống giường, cùng lúc đó JungKook vô tình gạt tay hắn ra, mắt mở trừng bi phẫn:
- Em biết mình là người đến sau, em biết tình yêu của Kookie dành cho ngài quá lớn, nhưng nhất định phải quên em ngài mới đành lòng ư?
Trước lời oán trách của JungKook, TaeHyung chỉ lạnh tanh trầm tĩnh, JungKook càng thêm phẫn uất:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!