Chương 46: Lời Nói Dối

.

Tác giả: Bòn

...

JungKook cẩn thận đến gần, từ từ đẩy cửa rộng hơn để quan sát. Bên trong mọi thứ không có gì thay đổi, ngoại trừ sự hiện diện của thêm một người.

- Là ngươi? – JungKook thở phù ra nhẹ nhỏm.

Người ngồi trên giường có gương mặt khá tươi vui, dáng bất cần thư thả, vận trang phục hồng phấn, nhoẻn miệng cười khì:

- Là ta thì sao?

- Không có gì, chỉ bất ngờ vì ngươi tìm đến đây. – JungKook đáp.

Kim SeokJin nhún vai:

- Tìm ngươi dĩ nhiên dễ hơn bội phần đi tìm Kookie.

JungKook khép cửa, kéo chiếc ghế để ngồi:

- Chưa có tin tức gì về Kookie sao?

SeokJin đung đưa bàn chân, hỉnh mũi:

- Sao lại không có, ngươi nghĩ NamJin là ai?

JungKook vô cùng khẩn trương:

- Ngươi tìm thấy Kookie rồi? Cậu ấy đang ở đâu? Có bị Lãnh chúa làm hại không?

SeokJin nheo mắt:

- Làm gì gấp gáp vậy? Chuyện ta với ngươi còn chưa xong đâu.

Xong, SeokJin nâng bảng xét nghiệm mà JungKook vội đi để trên kệ:

- Vì nêu điều kiện với ta, ngươi phải đi làm cái xét nghiệm này, cũng vất vả nhỉ?

JungKook vội bước đến giật lại tờ giấy. Lúc nãy vì linh cảm hơi lạnh của TaeHyung mà cậu vội đi tìm, quên bỏ vào trong tủ.

- Ngươi lục lọi phòng của ta ư? – Cậu hậm hực.

SeokJin bật cười:

- Chỉ là tham quan thôi. Nhưng mà, ta đang nghĩ bản thân có nên đi làm một cái không nhỉ? Biết đâu có kì tích?

Câu hỏi kia mười phần thấm nhuộm mỉa mai châm chọc. Dĩ nhiên kẻ có tật sẽ phải giật mình.

- Ý gì đây? – JungKook hất giọng dè chừng.

SeokJin vẫn khinh khỉnh:

- Mục đích thật sự ngươi đi xét nghiệm cái này để làm gì?

JungKook lặng người sầm nét mặt, tay vò vò bảng báo cáo nát nhừ, không đáp trả.

- Sao thế? Không dám trả lời à? – SeokJin ngã lưng lên thành giường, nhếch khoé môi bỡn cợt. Chiếc răng nanh theo đó loé lên sắc lạnh âm hồn, phảng phất đâu đây mùi sát khí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!