Chiếc taxi rì rì đổ máy trước biệt thự nhà họ Jeon. Gã tài xế hí hửng đếm sấp tiền được boa một cách khoái chí, không hề hay biết mình vừa thoát chết như thế nào.
JungKook vội vàng bước xuống xe, lắng động tròng mắt nhìn chiếc taxi khuất dần vào màn đêm tịch mịch, nuốt khan giọt nước miếng ngăn cản sự thèm thuồng hương máu người. Nếu không vì vết thương đột nhiên trở cơn đau nhói, JungKook sẽ chẳng dại dột chui vào một chiếc hộp kín cùng với con người. Suốt dọc đường đi không biết đã bao lần cậu dằn lòng không chồm lên cắn xé vào chiếc cổ thơm lừng nhựa sống ngồi phía trước.
Khẽ khép hờ đôi mắt để tịnh tâm lại, JungKook thở dài lục tìm trong vali chìa khoá nhà. Giữa trời đêm đen kịt mà mắt cậu sáng rực, nhìn rõ từng ngóc ngách qua ngăn kéo. Đúng là sự thay đổi kì diệu của một sinh vật hút máu sống về đêm.
- Anh Jeon phải không?
Lời chào hỏi khiến JungKook rúng động, vội vàng kéo cao chiếc khẩu trang lên mũi để che khuất răng nanh, cũng kéo luôn chiếc nón sụp xệ khỏi tầm mắt đục ngầu ánh đỏ của mình.
- Đúng là anh Jeon JungKook rồi. Suốt thời gian qua anh đã đi đâu vậy?
Cô bé ở ngôi biệt thự kế bên vui mừng bước đến, JungKook lập tức lùi ra xa. Cậu không thể tiếp xúc quá gần với con người trong tình trạng đang khát máu thế này.
- Tôi có việc. – JungKook đáp lạnh lùng rồi nhanh chóng mở khoá cổng.
Cô bé vô tư nở nụ cười thân thiện, nét mặt xinh tươi hồn nhiên. Cũng có thời gian ông Jeon Seoh hay trêu đùa JungKook cùng cô bé hàng xóm này. Ý như cả hai môn đăng hộ đối lại trạc tuổi cùng nhau. Nhưng JungKook vẫn trước sau tỏ rõ thái độ dững dưng, vẻ xa cách không thân thiện. Câu chuyện mai mối kia kéo dài chẳng bao lâu thì kết thúc, gia đình hai bên không nhắc đến nữa.
- Tuần trước, cảnh sát đến tìm anh và bác Jeon ba bốn lần, em thật sự thấy lo lắng. – Cô bé quan tâm.
JungKook trầm ngâm đoán biết chuyện gì đã xảy ra. JinJin to lớn như vậy thì sự mất tích của chủ tịch tập đoàn Jeon Seoh phải gây chấn động không nhỏ trong giới kinh doanh. Thêm phần JungKook không đến trường học thời gian dài cũng đủ để cảnh sát kết luận cha con cậu đang gặp nạn. Nhưng giờ JungKook không còn là con người nữa, những gì diễn ra dưới ánh mặt trời đối với cậu chỉ là phù du. JinJin có phá sản hay rơi vào tay ai chẳng có gì quan trọng.
Vì thế, JungKook vẫn thờ ơ lời hỏi thăm của người hàng xóm.
- Em lo lắng cái gì? – JungKook thắc mắc. Quan hệ của cả hai không đủ thân thiết để chú tâm lo lắng cho nhau. Ở khu biệt thự này thì ai cũng chỉ sống mặc ai, đâu quan tâm ngó ngàng đến hàng xóm lân cận.
Cô bé liền nheo đôi mắt bồ câu:
- Cuộc đời vốn ngắn ngủi, quan tâm yêu thương một chút thấy ấm áp hơn nhiều, đúng không?
JungKook không hiểu, bèn nâng cánh nón lên cao một chút để nhìn rõ cô bé hơn.
- Ấm áp thật! – JungKook đồng thuận như phép lịch sự phải có, hồi đáp lại mối thịnh tình rồi mở cổng bước vào trong sân. Trước khi khép cánh cổng để kết thúc cuộc nói chuyện, cậu lên tiếng nhắc nhở:
- Đêm hôm vắng vẻ em không nên ra ngoài mới phải.
Bản chất từ nhỏ JungKook đã là một người khó gần nên cô bé không chút phiền lòng, càng ra vẻ rất thư thả:
- Đôi khi con người cầu mong mãi một lần được giải thoát mà không được đấy.
JungKook nhíu đôi mày lạ lẫm. Từng lời nói của cô bé tưởng chừng rất lạc quan nhưng thật chất lại đậm màu bế tắc, có gì đó bất cần.
- Tháng trước cả nhà em sang LonDon du lịch rồi không bao giờ quay về nữa. Cha mẹ, em gái lẫn anh trai, còn có hai đứa cháu kháu khỉnh, họ đã tan biến cùng với thành phố chết. – Cô bé cười buồn chia sẻ.
JungKook lắng lòng qua khung cửa sắt, cảm nhận thật rõ nỗi đau cô quạnh của một đứa con bơ vơ. Sống trên cõi đời không người thân, không tình yêu chia sẻ thì đôi khi khép mãi đôi mắt lại là điều hạnh phúc.
- Cả Thế giới đang hoang mang bởi sự mất tích kì lạ của hàng trăm thành phố lớn nhỏ. Không biết đến bao giờ thì tử thần vô hình ấy sẽ càng quét đến đây. – Cô bé cất giọng thiết tha mong chờ.
JungKook lãnh đạm đáp:
- Em yên tâm, ít nhất trong khoảng thời gian này sẽ không một ai bị mất tích, không một thành phố nào bị tấn công nữa.
- Anh chắc sao?
JungKook không đáp, chỉ chiếu tia nhìn quả quyết vào người hàng xóm rồi kéo chiếc mũ xuống sâu hơn, rão bước vào nhà.
Cô bé không biểu tình gì ngoài nụ cười dịu nhẹ, ung dung dạo tiếp khu phố giữa trời đêm. Đã chẳng còn ai thân thích trên cõi đời thì sống chết có là gì quan trọng?
JungKook đi đến hành lang thì ngoái nhìn bóng dáng mỏng manh ấy qua lớp hàng rào sắt, cõi lòng mênh mang trống rỗng. Cô bé hàng xóm lẻ loi bơ vơ quá. Trong một lúc cả gia đình đều biến mất vào hư vô. Ấy thế mà nụ cười hồn nhiên không bao giờ tắt lịm. Cô bé còn gần gũi mở lời hỏi thăm đến những người quen biết. Cảm tưởng như cuộc sống xung quanh chỉ vạn vẻ một ánh sáng hồng. Có thể xem đó là một cảnh ngộ đồng cảm với JungKook, cùng gánh chịu nỗi đau cô độc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!