.
Tác giả: Bòn
..//..
- Vậy... Chúa tể không giết tôi là bởi SongLin đã cầu xin?
- Với ta, SongLin không có nhiều trọng lượng đến vậy. – TaeHyung lạnh lùng phủ nhận.
JungKook gật gù thấu hiểu. TaeHyung không xuống tay vốn dĩ vì không cho rằng cậu xứng đáng được hắn trừng phạt. Hắn cho cậu sống để tự cảm nhận lấy sự khinh bị từ chính lời nói dối của mình.
- Tôi không xứng đáng để được SongLin bảo vệ, người nó nên tận trung là Kookie. – JungKook kết luận, tiếng thút thít để dòng nước mắt trực trào.
TaeHyung trầm ngâm đưa ánh nhìn vào mông lung, cất giọng nhẹ tênh:
- Có thể vì chung sống lâu ngày nên nó cũng cảm thấy yêu quý ngươi...
Dứt lời TaeHyung tự cười chính mình. Không biết câu nói đó dành cho SongLin hay chính từ bản thân hắn. TaeHyung liền hít thở sâu cho cõi lòng nhẹ đi nhiều tâm tư hổn loạn.
- Nói chung, SongLin luôn oán hận cuộc sống của mình. Được chết vì chủ nhân là sự giải thoát mọi dằn vật trong quá khứ. Chính ngươi đã giúp SongLin thực hiện được điều đó, biết không?
JungKook suy tư theo câu chuyện vừa được nghe qua. Nếu tồn tại đối với SongLin là dằn vặt tội lỗi, thì bây giờ nó đã làm tròn nghĩa vụ đối với chủ nhân của mình. Lời thề tự trong bản thân SongLin đã thực hiện được. Âu đó cũng là sự siêu thoát.
JungKook thở dài ra, ôm chặt gói snack vào lòng, mỉm cười nhìn TaeHyung:
- Cảm ơn đã giúp cho lòng tôi nhẹ nhỏm.
Lâu rồi không thấy JungKook cười, giờ nụ cười của cậu lại điểm thêm hai chiếc răng nanh, TaeHyung bất giác cũng mỉm cười theo. Nhìn cậu vui hồn hắn sao cũng vui đến vậy? Câu chuyện về một Thây ma lại vô tình khiến cả hai vơi dần sự ái ngại, tự nhiên đối diện với nhau hơn.
- Ngươi không nên nhịn đói quá lâu, sẽ không tốt cho vết thương. – TaeHyung hạ giọng căn dặn.
JungKook gật đầu:
- Từ nay tôi sẽ chú ý chăm sóc bản thân hơn, vì sẽ không còn ai hy sinh bảo vệ cho tôi nữa.
TaeHyung trầm ngâm không lên tiếng. Hắn muốn nói với những gì cậu làm cho Kookie, hắn sẽ không bỏ mặc cậu, nhưng thốt không ra lời.
Chợt JungKook xoay đổi đề tài:
- Tại sao Chúa tể không gọi NamJin tìm kiếm Lãnh chúa? Không phải họ là lực lượng kế thừa của Chúa tể sao?
TaeHyung khá bất ngờ vì JungKook quan tâm đến điều đó. Hắn suy nghĩ thật lâu rồi quyết định chia sẻ cùng cậu:
- Ta đã thoả thuận với NamJin trong việc tìm giết Bá tước Seagull Chae. Nhưng ngươi cũng thấy trận chiến vừa rồi họ không xuất hiện. Đó gọi là ngư ông đắc lợi.
JungKook có phần ngỡ ngàng, TaeHyung mỉm cười tiếp lời:
- Hiện ta đang bị thương. Không chừng NamJin sẽ kéo cả đoàn Thây ma đến đây để kết liễu nốt kẻ làm Chúa tể này. Từ lâu, họ đã không hề tuân phục ta.
TaeHyung chậm rãi đứng dậy, dùng móng vuốt kéo nhẹ tấm màn cửa sổ, đưa mắt nhìn ra bên ngoài:
- Ta những tưởng ngàn năm sẽ cùng tình yêu giẫm đạp lên Thế giới. Giờ nhận ra, dù có cả Thế giới dưới chân cũng không thể hạnh phúc khi tình yêu ấy không trọn vẹn. Nếu NamJin thật sự khát khao vị trí Chúa tể này, ta sẽ không lưu luyến nếu họ xứng đáng.
TaeHyung không hiểu sao mình có thể dễ dàng giải bày tâm tư với JungKook như vậy. Say đắm rồi căm hận, xa cách rồi lại ở cạnh nhau, hắn thấy JungKook trở nên gần gũi thân quen. Như là điều tất yếu trong cuộc sống thường ngày. Có cậu cạnh bên, thật sự ấm áp diệu kỳ so với thời gian qua lang thang chinh phục Thế giới.
JungKook cảm nhận TaeHyung đang chùn bước, tinh thần đã kiệt quệ sau khi để Kookie rơi vào tay Lãnh chúa. Đôi môi cậu mím chặt lại, quả quyết:
- Hãy triệu tập NamJin, tôi có cách để họ phải tận tâm truy tìm Kookie.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!