Chương 4: Sự Quay Lại Của Một Truyền Thuyết (3)

Tác giả: Bòn

..//....

- Ông Jeon bị một vết thương ở đầu và bị ngạt quá lâu nên thiếu khí trầm trọng. Chúng tôi chưa thể khẳng định khi nào ông ấy tỉnh dậy, nhưng cậu có thể yên tâm là ông ấy đã qua cơn nguy hiểm.

JungKook trầm ngâm nhìn ra ô cửa kính khi chiếc xe từ từ rời khỏi bệnh viện, cả ngày chờ đợi cuộc phẫu thuật khiến cậu vô cùng mệt mỏi. Ông Jeon bất tỉnh ngay khi lính cứu hỏa ập vào phòng, họ không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của vụ cháy, và dĩ nhiên, họ cũng chẳng tìm ra hung thủ đả thương ông. Thậm chí cũng chẳng ai biết sự tồn tại của "hắn".

Hình dáng của hắn, giọng nói của hắn, hơi thở lạnh lẽo của hắn, dường như chỉ có một mình JungKook cảm nhận được.

- Cậu chủ sẽ về nhà nghỉ ngơi chứ? – Người tài xế gợi ý.

- Không, đến JinJin. – JungKook đáp.

Người tài xế không hỏi gì thêm, ngoan ngoãn vâng lời. Ông không biết một cậu nhóc còn ngồi trên ghế nhà trường thì mò đến JinJin làm gì, hay cậu chủ muốn thay ông Jeon cai quản?

Vừa đến JinJin, JungKook đi thẳng lên phòng làm việc của ông Jeon, cậu từ chối tất cả cuộc gặp gỡ từ phía cảnh sát. JinJin không hề cháy, lính cửu hỏa chẳng biết những làn khói trắng ấy từ đâu và vì sao đột nhiên biến mất. Phía cảnh sát muốn làm rõ mọi chuyện cũng như tìm hung thủ. Nhưng JungKook nghĩ mình không cần cung cấp thông tin gì cho cảnh sát, tốt nhất cậu nên tránh xa họ vì sáu mạng người chết thảm ở đường Hybe.

Sau khi khóa cẩn thận căn phòng, JungKook vội vàng đi đến cửa sổ, kéo hết rèm cửa ra để ánh nắng chiều tà rọi vào trong. Cậu tin cửa sổ có một ý nghĩa nào đó với "kẻ lạ mặt" nên cha mới bảo cậu chạy về nơi đó.

JungKook nhìn quanh căn phòng, nó quá hoang tàn do vụ nổ hồi sáng, nhưng cũng để cậu nhận ra đây là căn phòng rất bình thường, ngoài việc tất cả vật dụng đều màu bạc. JungKook nhớ mình đến gian phòng này lúc nhỏ, nó đâu thế này? Có lẽ cha cậu chỉ mới thay tất cả vật dụng bằng bạc gần đây thôi.

"Kẻ lạ mặt" mà sáng nay JungKook thấy rất có thể là kẻ đã ở trong căn phòng này với cha cậu, và cũng chính là người muốn giết cha cậu. JungKook chỉ mơ hồ về hình dáng của hắn, mắt đỏ, da trắng, mái tóc xoăn dài như thời trung cổ, hơi thở lạnh lùng, giọng trầm ai oán... Hắn mang vẻ đẹp ngạo nghễ của quyền lực tối thượng, của sự tàn độc khát máu. Liệu hắn có thật hay chỉ do sự quẩn trí của cậu? Và nếu là thật thì hắn và cha cậu có mối quan hệ thế nào? Và hắn... có thật là ma cà rồng?

Hắn có liên quan gì đến những giấc mơ trong hai năm qua của cậu không?

JungKook ngồi một mình suy nghĩ thật lâu rồi chìm vào giấc ngủ không hay, lo lắng cho ông Jeon khiến sức người cậu kiệt quệ.

Đến nửa đêm thì JungKook bừng tỉnh, ngủ ngồi làm cậu mỏi khắp cả người. JungKook nhăn nhó xoa bóp toàn thân rồi chách miệng tự chửi rủa chính mình. Sự ám ảnh trong những giấc mơ đã khiến cậu quá tin tưởng vào sự tồn tại của ma cà rồng. Cậu bật cười vì ngộ ra mình đang muốn tìm kiếm một con ma cà rồng tại nơi này và tin rằng chính nó đã đả thương cha cậu.

JungKook lắc đầu chịu thua sự điên rồ của mình rồi rảo bước ra cửa.

Khoan đã!

- Răng nanh, bạc, và ánh mặt trời... – JungKook lẩm bẩm ngay trước cửa rồi nghe hơi lạnh dọc theo sống lưng, cái lạnh của âm tàn địa phủ.

Khung cảnh phía sau lưng cậu vốn dĩ luôn vắng lặng lạnh lùng, giờ cảm giác có thứ gì đó đang chuyển động.

JungKook gần như nín thở, đứng bất động, cố gắng lắng nghe và cảm nhận sự chuyện động đó. Cuối cùng cậu hít vào thật sâu, quay phắt người lại.

Quả nhiên, hắn đã đứng sát cạnh cậu!

Hắn xuất hiện lặng lẽ như một bóng ma với dáng người to lớn, với đôi mắt rực lửa quyền năng và với vẻ đẹp u hồn mạnh mẽ.

JungKook bàng hoàng chết lặng tròng mắt. Bây giờ thì cậu hoàn toàn chắc chắn hắn là có thật, và hắn... không phải con người.

- Ta biết em sẽ quay lại. Kookie, chính là em phải không? – Hắn vẫn nhìn cậu với đôi mắt thiết tha của sự thống khổ trong chờ đợi. Môi hắn âm thầm nở nụ cười với niềm hy vọng van nài. Một ngàn năm, hắn thật sự đã chờ quá lâu rồi.

JungKook nuốt khan giọt nước miếng, cổ họng khô rốc cùng cái lạnh toàn thân. Cậu từ từ nhít người ra xa hắn, ánh mắt dè chừng không rời khỏi hai chiếc răng nanh khi môi hắn cười.

- Ngươi... là ai? Ngươi... đã làm hại cha ta? – JungKook ngập ngừng hỏi. Cậu tự cho mình là người quyền lực lắm của nhiều tiền, cậu không sợ bất cứ ai. Nhưng vẻ uy nghi lẫn bá khí áp đảo của hắn một lần nữa làm cậu khiếp hãi.

- "Ngươi là ai?" – Hắn lập lại câu hỏi của JungKook trong vỡ òa đau đớn – Em... không phải Kookie? – Niềm hy vọng trong hắn sụp đỗ, Kookie không thể nào quên hắn, nếu là Kookie, chắc chắn phải nhận ra hắn.

JungKook nhíu mày, e dè lắc nhẹ mái đầu.

- Dĩ nhiên không phải, tôi là Jeon JungKook.

Hắn trầm mặt chăm chú nhìn vào JungKook, đôi mắt đỏ gầu sắc máu lướt qua hình dáng cậu từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên. Hắn soi từng ngóc ngách nhỏ nhất trên cơ thể cậu và lắng nghe hương thơm ngọt ngào của mạch máu đang đập liên hồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!