.
Tác giả: Bòn
..//..
Lãnh chúa rất thích thú, ra hiệu cho bà MinYoung lấy ra quả cầu thuỷ tinh đặt lên bàn. Trong phút chốc, bên trong quả cầu lan toả ra làn khói đỏ, chuyển từ xám sang xanh, rồi mờ dần đi nhường lối cho hình ảnh chấp vá. Cuối cùng, những thành phố hoang tàn đổ nát lần lượt thoáng qua thật rõ nét. Từ nhà cửa, sân vườn, lối đi... tất cả đều chìm trong tĩnh lặng của âm hồn. Đâu đó phảng phất vệt đỏ hoen màu máu của sự huỷ diệt tàn khốc.
JungKook tức thì đổi sắc trầm trọng theo từng hình ảnh hiện ra, mỗi lúc một nhợt nhạt đi.
- Cậu JungKook hiểu quả cầu vừa thông tin điều gì, đúng không? – Bà MinYoung nhướng mày bỡn cợt.
JungKook sững sờ như vừa xem qua một thướt phim kinh hoàng của ngày tận thế, miệng lẩm bẩm thẩn thờ:
- Những thành phố lớn của các cường quốc, tất cả đều đã trở thành thành phố chết.
- Không hổ danh là quý tử nhà tài phiệt. – Lãnh chúa tán thưởng rồi hướng ánh nhìn đến Kookie:
- Em nhìn rõ chứ, Ái phi? Chỉ trong một tuần lễ ngắn ngủi loài quỷ tàn độc này đã cướp đi sinh mạng bao người, huỷ diệt đến tận cùng sự sống. Bọn chúng hút cạn máu của những sinh linh yếu ớt, và xé xác họ. Thứ Kim TaeHyung cần chính là danh vọng bá chủ, là Chúa tể vạn vật. Hắn không cần em. Hắn không đi tìm em.
Quả cầu thuỷ tinh vẫn tiếp tục ánh lên những hình ảnh tang thương của vô số thành phố điêu tàn, nơi mà loài quỷ dã man từng đêm dài càng quét. Người dân hoảng loạn không biết chuyện gì xảy ra, chính phủ chỉ bất lực xua tán đi cư dân vùng lân cận. Hỗn loạn, đớn đau, tàn khốc. Tiếng trẻ thơ thét gọi sự chở che, người mẹ già khổ đày rớt rơi giọt lệ đắng. Quá thê lương một cảnh tượng xác xơ bao kiếp người.
Càng nhìn vào quả cầu JungKook bàng hoàng lùi đi vài bước. Bao ngày qua chôn vùi thân xác ở nơi rừng sâu âm u hiu quạnh, cậu chẳng hay biết rằng thế giới ngoài kia đang chìm trong biển máu. Đây là những gì TaeHyung đã làm sau khi rời khỏi lâu đài? Vì danh vọng bá chủ?
Khẽ đưa ánh mắt dò xét đến dãy cầu thang, JungKook thật sự muốn biết Kookie đang nghĩ gì. Bởi cậu hiểu rõ lời của Lãnh chúa không hề đúng sự thật. Cuộc chiến đẫm máu mà TaeHyung lạnh lùng bóp nát bao mạng người nào phải vì xưng bá bạo quyền. Mà chính từ đau thương phẫn nộ trong trong hắn, là để vơi đi cái căm phẫn tình yêu bị tước đoạt. Những mong sẽ cùng người yêu hội ngộ, nào ngờ chỉ đổi lấy sự gian dối lọc lừa.
Ngàn năm đợi chờ một tình yêu, cùng nhau giẫm đạp lên Thế giới.
Bây giờ thì JungKook đã hiểu cái ước hẹn ngàn năm mà TaeHyung từng nói là gì rồi. Nó thật sự quá khốc liệt. Tình yêu của hắn càng sâu, cuộc thảm sát càng cuồng bạo.
Trái với biểu tình thương tâm cực độ của JungKook, Kookie vẫn dững dưng im lặng. Trong nét mặt hoa mị huyễn hoặc ấy chẳng nói lên chút tâm tư gì của chủ nhân. Lần đầu tiên JungKook cảm thấy Kookie hững hờ đến vậy, như đang cố phân giải ra quả cầu thuỷ tinh kia muốn gửi gắm điều gì.
Không để Kookie phút giây xao lãng, giọng Lãnh chúa càng trầm trọng hơn:
- Chúng ta là con người, cùng một nhịp đập với nhân loại Kookie à. Phải ngăn chặn bước chân của lũ quỹ ma này. Kim TaeHyung chỉ cần quyền lực, hắn không nhớ về em. Còn ta, ta đã chờ đợi em một ngàn năm và tuyệt nhiên sẽ không gần gũi với bất kì hình hài nào khác biệt với em. Kookie của ta mãi mãi phải giữ được vẻ đẹp thiên thần uỷ mị, không thể hồ đồ bị nhầm lẫn như Kim TaeHyung được.
Lãnh chúa thiết tha nhìn Kookie, Kookie trống rỗng nhìn đáp trả.
JungKook thật sự muốn hét lên cho Kookie biết không phải vì tham vọng bá chủ mà TaeHyung giẫm đạp lên loài người. Tất cả là vì tình yêu mãnh liệt của hắn.
Nhưng rốt cuộc, cậu lại chọn im lặng.
Mọi người đều quyết định chờ đợi sự hồi đáp từ Kookie.
Kookie càng im lặng Lãnh chúa càng hân hoan. Lão tin rằng mình vẫn còn cơ hội níu kéo trái tim Kookie, chân lão từ từ bước lên bậc cầu thang, chủ tâm đến gần cậu hơn.
Nhìn thấy điều đó, Kookie lập tức nhấn giọng:
- Tôi chỉ yêu một mình Chúa tể và không muốn về với ông. Dù bị tan biến mãi mãi, cũng không!
Lãnh chúa khựng bước, niềm hy vọng vỡ oà đến thảm thiết.
JungKook buâng quơ điểm một nụ cười, chẳng biết nên vui hay cay đắng. Kookie yêu đuối sao? Không hề, cậu ta rất sợ hãi Lãnh chúa, nhưng trước mặt kẻ bạo ngược cường quyền, cậu ta vẫn thẳng thắn thốt ra tiếng lòng, không cần che đậy.
Đã không thể dùng lời ngọt đường mật, Lãnh chúa lập tức đanh gương mặt tàn hiểm:
- Đó không phải điều em có thể quyết định, Ái phi à.
JungKook giật mình nhận ra ánh mắt ra hiệu của Lãnh chúa cùng lúc với sự lay chuyển của bà MinYoung, cậu liền nhảy bổ vào bà, gắng sức không cho tiếng chuông gọi hồn từ đôi tay ấy phát ra âm thanh tra tấn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!