Chương 34: Sự Tồn Tại Của Jeon Jungkook

.

Tác giả: Bòn

..//..

Kookie bật cười:

- Đừng căm phẫn vì tôi. Dù Lãnh chúa thật sự đáng sợ, nhưng cũng do tôi đã tước đoạt mạng sống của ông ấy, từ đó ma cà rồng mới chiếm được lâu đài, nhấn chìm loài người trong biển máu. Tôi đáng là một tội đồ, đáng bị nhân loại nguyền rủa.

JungKook chẳng thể nói được gì, Kookie thở dài nói tiếp:

- Tôi không trách cha đâu. Nhìn con mình biến đổi từng ngày khi ở cạnh Chúa tể ma cà rồng, cha hiểu lầm là điều hiển nhiên. Tôi cũng không oán hận Lãnh chúa, chỉ là cảm giác khiếp hãi những ngày sống cùng ông ấy...

JungKook chách miệng nhìn vào mông lung. Cũng phải, con người chỉ thống khổ khi họ nghĩ mình thống khổ. Với cuộc đời gian truân của Kookie, cách để tự giải thoát cái bi phẫn trong lòng là thứ tha tất cả. Không căm hận Lãnh chúa, không oán trách người cha, trái tim chỉ lưu giữ duy nhất một tình yêu vĩnh cửu. Đó là sức mạnh tinh thần để Kookie có thể trôi dạt ngàn năm qua?

JungKook lại dùng tay xoa nhẹ vào ngực mình, cố tìm chút gì đó của con người còn sót lại. Kookie đã mở ra cho cậu một cái nhìn thoáng đãng. Hãy nghĩ mình hạnh phúc thì cuộc sống sẽ thật sự hạnh phúc. Cậu không có TaeHyung, nhưng cậu mang trong mình hương máu của hắn, cậu có kỉ niệm đẹp với khoảng thời gian ngắn ngủi cả hai sống cùng nhau. Bấy nhiêu cũng đủ cho một hành trang đơn độc.

JungKook vu vơ mỉm cười nhận ra sự thay đổi quá nhiều trong tâm tưởng mình. Không còn nổi loạn và bốc đồng nữa. Phải chăng khi gần gũi một người hiền hoà như Kookie thì cõi lòng cũng thấy yên bình hơn? Mọi thứ oán hờn đều nhẹ hẫn với lòng vị tha độ lượng. Chả trách sao TaeHyung say đắm vị Công tước này đến vậy.

Chợt Kookie giật mình đứng dậy, vội vàng lướt ra khỏi phòng:

- Chết thật! Tôi quên đóng cửa lâu đài rồi.

JungKook cũng chạy theo:

- Đóng làm gì, tôi sẽ đưa cậu trở lại quán karaoke, ở đó có phòng cách âm...

Câu nói của JungKook khựng lại giữa chừng khi cả hai đặt chân đến giữa dãy cầu thang, nơi có thể trông xuống toàn diện Đại sảnh phía dưới.

Ở đó, ngay cuối chiếc bàn dài sang trọng, có bóng người thấp thoáng. Vì cả hai còn đứng phía trên lầu nên khoảng cách còn khá xa, trông rất mù mờ. Càng tập trung quan sát JungKook càng nhận rõ, có đến hai người chứ không phải một.

Kookie bất chợt nhìn thấy gì đó từ hai bóng người kia, toàn thân cậu bắt đầu run run, giọng lí nhí kinh hãi.

- Lão ta tìm tới rồi... thật sự đã tìm tới rồi.

- Gì vậy Kookie? – JungKook lo lắng hỏi.

- Tôi không về đâu, không ở cùng lão ấy đâu.

Kookie cứ lùi dần trong hoảng loạn, ánh mắt trừng trừng nhìn về phía hai bóng người. JungKook lại càng kinh ngạc:

- Cậu có thể nhìn thấy họ?

Kookie sợ đến không thể đáp và JungKook linh cảm ngay sự bất thường của những kẻ không mời mà đến. Linh hồn không thể tiếp xúc với thế giới loài người, vì Kookie có sự liên kết vô hình với JungKook nên mới nhìn thấy JungKook. Thế thì hai bóng người kia có mối liên quan thế nào mà Kookie nhìn thấy họ được?

- Ở yên đây! – JungKook thì thầm để trấn an Kookie rồi đanh gương mặt lại, chậm rãi bước xuống lầu. Toà lâu đài đã ngàn năm bỏ hoang lại có khách lai vãn thì chắc chắn là chuyện chẳng lành.

Hai người kia cũng đã trông thấy JungKook. Một người đang ngồi chễm trệ trên ghế và một người khép nép đứng ở phía sau. Họ thản nhiên chờ đợi JungKook đi đến gần.

- Ố ồ, lâu đài này gần đây đã đổi chủ rồi nhỉ?

Người ngồi có mái tóc bạc trắng cất giọng đùa vu vơ. Lão vận áo choàng dài thuộc quý tộc cổ xưa, lại thoáng nét tài tử thời hiện đại. Nom già dặn mà lịch lãm lắm. JungKook khẽ nhíu mày để mường tượng ra gương mặt nửa lạ nửa quen, nhất là ở đôi mắt sâu thông thái rành đời.

- Ông là... lão thấy bói? – JungKook cao giọng ngạc nhiên.

Quả nhiên đó là lão thầy bói JungKook từng trao đổi ở khu chợ đêm. Mấy ngày qua cậu đã tìm kiếm tung tích lão không ngớt, giờ lại thình lình xuất hiện ở lâu đài với biểu tình khinh ngạo không mấy thiện chí.

Lão thầy bói mỉm cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!