Chương 33: Jungkook Và Kookie

- Hôm qua có bạn nhắn cho Bòn, nói 2k3 biết điểm thi, bảo Bòn tặng quà. Nhưng thật sự hôm qua Bòn nhiều việc quá, không có on được để chúc mừng các bạn. Hôm nay post bù nhé.

- Nghe đồn dạo này Wattpad cho nhiều fic bay màu. Bòn cũng chẳng biết nhưng thôi cứ kệ đi, trời kêu ai nấy dạ thôi, trốn đi đâu...

- JungKook! JungKook!

Tiếng gọi dịu dàng mang theo nhiều thương cảm, réo rắt, như đến từ trong tâm trí JungKook. Cậu thấy đầu mình buốt giá nặng nề, những cái đau âm ỉ qua đi, lắng đọng lại thứ ám ảnh ghê rợn trong tâm hồn.

- JungKook, cậu nghe tôi gọi chứ?

JungKook mệt mỏi hé dần đôi mi, gương mặt hoa mị lúc tỏ khi mờ ẩn hiện trước mắt cậu. Sao lại đẹp đến thế? Đẹp đến ngất ngây mê dại.

- Kookie? – JungKook bừng tỉnh, ngồi bật dậy, bàn tay loạn xạ kiểm tra cơ thể mình – Tôi đã chết rồi sao? Đã trở thành hồn ma như cậu rồi sao?

Kookie bật cười nhẹ nhỏm:

- Cậu chưa chết đâu, chỉ là...

Khi bàn tay JungKook sờ vào má, liền cảm nhận sự khác thường của nó. Dài hơn, phải không?

JungKook ngỡ ngàng giơ đôi bàn tay ra trước mặt, nơi mà đêm qua râm rỉ giọt máu tươi, giờ lại hiển hiện lên những móng vuốt sắc dài. JungKook kinh hãi tìm thắp ngọn nến, vụt người đến trước gương, trơ đôi mắt tròn không tin vào chính mình nữa.

Một ma cà rồng với đôi mắt đỏ lạnh tanh, da trắng nhợt nhạt và đôi răng nanh sắc nhọn. Cậu, đã chính thức biến đổi thành loài quỷ hút máu rồi.

- Không thể quay lại... đã quá muộn để quay lại...

JungKook bàng hoàng lùi từng bước, miệng lẩm bẩm sự hối tiếc ân hận. Cậu đã từng khát khao được trở thành ma cà rồng bất tử bên cạnh TaeHyung, nhưng hiện tại cậu chỉ là một con quỷ lai vất vưởng. Trong thế giới đen tối này nếu không có sự chở che từ Chúa tể Kim TaeHyung, JungKook với thân phận ma cà rồng mới sinh thì làm sao tồn tại?

JungKook đau khổ đổ gục người xuống, không nhận ra có đôi mắt cũng u sầu buốt giá bi thương. Kookie muốn lại gần để an ủi JungKook, nhưng lại không biết an ủi thế nào bởi chính lương tâm mình đang dậy sóng.

Một ngàn năm trước, cái khát khao được trở thành ma cà rồng như đốt cháy Kookie từng ngày và từng giờ. Dù gần gũi TaeHyung bao nhiêu, cận kề trìu mến cùng Thây ma bao nhiêu, Kookie vẫn mãi mãi là một con người yếu đuối. TaeHyung có thể biến đôi mắt cậu trở nên đỏ rực, có thể biến làn da cậu trắng nhợt xanh xao, nhưng chất độc ma cà rồng vẫn từ chối cơ thể cậu. Kookie không có răng nanh, không thèm khát hương máu của loài người.

Nay, chứng kiến JungKook hoá thân thành ma cà rồng, và sự hoá thân đó do chính TaeHyung mang lại, Kookie phải nói cái gì đây?

JungKook gục người rồi thở dốc lên thật sâu, cậu cần thật nhiều dưỡng khí để xua đi sự đau khổ này. Tiếng thở nặng nề phát ra âm thành trầm đục. Kookie càng sững sờ với biểu hiện đó. Lẽ nào cuộc đời lại đối xử với cậu như vậy? Ông đã ban cho JungKook tất cả những gì mà cậu ngày đêm khao khát.

Đôi chân khập khiễng của Kookie cứ thế lùi dần, lùi dần...

- Cậu... đang thở sao, JungKook? – Kookie thều thào để tự trấn an mình.

JungKook vẫn vô tư hít thở thật sâu để bình tâm lại, khó hiểu nhìn Kookie.

Kookie gần như cũng lấy hết can đảm, lướt lại gần JungKook, chậm rãi áp tai lên trái tim của cậu. JungKook ngạc nhiên bối rối, vô thức ngồi thẳng người lên, để Kookie dễ dàng nghe ngóng điều gì đó.

Âm hồn luôn rất nhạy cảm với những nhịp đập, trong phút chốc Kookie chết sững khi nghe thấy tiếng đập be bé, thật chậm, thật là chậm trong lồng ngực JungKook. Cậu ta run rẫy thở dốc lên hoảng loạn, trân mắt nhìn JungKook ngỡ ngàng.

- Cậu... cậu vẫn là con người? Trái tim cậu vẫn còn sống.

JungKook đưa tay chạm vào ngực, cảm nhận làn da lạnh lẽo khô cứng của mình, ẩn sâu bên trong là một trái tim lặng yên, cậu không cảm nhận chút gì là nhịp đập của hơi thở. Nhưng ánh mắt Kookie khẳng định cho JungKook biết, cậu ta nghe thấy âm thanh nhỏ bé của con tim.

JungKook buồn bã nở nụ cười. Thì ra là vậy. Dù hóa thành ma ca rồng, cậu vẫn mang một chút hơi thở con người, vẫn có thể lưu truyền lại dòng máu oan nghiệt cho đời sau. Thế nên cậu phải chịu cảnh bị người thân chối bỏ, đuổi giết.

JungKook rơi vào trong bi thương, không nhận ra gương mặt Kookie càng tối sầm lại:

- Hương máu của cậu không còn giống tôi nữa...

Bao năm đeo bám theo hương máu của JungKook, để luân hồi để hòa nhập vào cơ thể này. Giờ đây Kookie hoàn toàn lạ lẫm với mùi hương nồng đậm tà quái từ JungKook, một cảm giác hoang mang dâng trào trong lòng Kookie.

JungKook tĩnh lặng nhìn Kookie, cũng không muốn che giấu, bởi đau đớn trong vô thức cũng khát kháo được giải bày, nhỏ giọng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!