Chương 32: Ma Cà Rồng

Kookie cúi mặt như kiểu hối lỗi, dịu dàng đứng tựa vào vách tường. Nét âu sầu uỷ mị đẹp đến thanh thoát thần tiên. Nếu hiện rõ hình hài của một con người chứ không phải chiếc bóng, JungKook tin là mình sẽ hoàn toàn đổ gục trước nhan sắc này.

- Tôi không biết là mình đã tấn công cậu – Kookie rủ rỉ đáp – Tôi chỉ cố hoà nhập cả hai làm một. Linh hồn không thể trao đổi thông tin gì với thế giới loài người, trong khoảng không vũ trụ bao la tôi chỉ gửi thấy được hương máu của cậu, nên đi theo cậu. Lần đến với Chúa tể trong đêm ấy, tôi đã muốn nói với ngài có thể cậu không phải là kiếp luân hồi của tôi, nhưng sợ Chúa tể buồn lòng lại không dám nói. Rốt cuộc đến sáng thì sức mạnh lí trí của cậu lại đẩy tôi ra.

JungKook lặng im không biết nói gì, Kookie lại tiếp lời:

- Càng bám theo cậu linh hồn tôi càng suy yếu, tưởng như mình sẽ phải tan biến hư vô. Nhưng cách đây mấy ngày, tôi không còn nhìn thấy cậu nữa. Linh hồn tôi chơi vơi lạc hướng, rồi bất giác nghe thấy giọng nói đáng sợ của Lãnh chúa. Ông ấy đe doạ nếu tôi không quay về thì sẽ hành hạ tôi đến không thể siêu thoát.

Hai dòng châu lệ của Kookie lại rưng rưng, một ngàn năm trôi dạt không biết đâu bờ bến, tưởng sẽ được một lần hạnh phúc trọn vẹn bên người yêu. Nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là sự đeo bám hoài công vô vọng.

JungKook đan nhẹ hai bàn tay vào nhau, cậu hiểu vì sao Kookie đột nhiên không nhìn thấy cậu nữa. Vì khi đó, JungKook đã buột sợi dây lạc thấm máu vào cổ chân của bộ hài cốt. Hoá ra cách ấy hiệu nghiệm thật sao? Cậu làm vậy có tàn nhẫn với Kookie không nhỉ?

Chợt JungKook nhíu mày:

– Vậy là sau khi không nhìn thấy tôi cậu mới bị Lãnh chúa phát hiện?

Kookie gật đầu.

JungKook trầm ngâm suy tư. Việc cậu buộc dây lạc vào cổ chân Kookie với việc Kookie bị Lãnh chúa phát hiện có liên quan với nhau không? JungKook canh cánh trong lòng vì tự bản thân thấy mình đối xử với Kookie cũng quá phũ phàng. Nhưng trách sao được, ai cũng phải tự cứu lấy mình chứ.

Con người không thể nhìn thấy hồn ma, thì bản thân hồn ma cũng không thể liên lạc với con người, đó là hai thế giới song song. Kookie chỉ đi theo JungKook qua hương máu và linh hồn của cậu. Vì vậy, JungKook làm gì, quan hệ cùng ai Kookie không thể hay biết. Sau khi bị dây lạc trói buộc, rồi bị TaeHyung cắt đứt sợi dây đó, sự liên kết giữ Kookie và JungKook không còn bị ngăn cản lại trở nên mãnh liệt hơn. Ngay cả bản thân Kookie cũng bất ngờ vì JungKook đột nhiên có thể nhìn và nghe thấy cậu.

Phải chăng vì sự đeo bám hai năm ròng đã làm cho hai linh hồn dễ hoà quyện cùng nhau? Chính vì vậy mà Kookie mới vuột miệng bảo JungKook là người gần gũi nhất, bởi ngàn năm qua cậu trôi dạt có nhìn thấy được ai đâu.

Xem ra Kookie không hề có ác ý khi truyền những kí ức vào JungKook, còn JungKook thì không ngừng tìm cách diệt trừ hồn ma này. Cậu thở dài với sự hiểu lầm của mình, cũng tại ông thầy bói chỉ vẽ chứ cậu trước giờ vẫn nghĩ mình là chuyển kiếp của Kookie đó thôi.

Mãi tập trung suy nghĩ lẫn dằn vặt đấu tranh, JungKook thấy choáng váng mặt mày rồi lấy hơi lên hai ba lượt. Ngực tức đau đớn, nghẹn đến không thở được.

Kookie rất lo lắng, dù chẳng thể chạm vào JungKook cũng cố gắng lướt lại gần.

- Cậu không sao chứ?

JungKook cố gắng hít thở thật sâu, cảm giác lục phũ ngũ tạng đau quặn thắc, đau đến khiến mắt cậu tối sầm muốn ngất.

- Cậu bị sao vậy? Khó chịu chỗ nào? – Kookie bắt đầu hoang mang.

JungKook ngã người váo salon định thần lại, xua tay:

– Có lẽ tôi đói quá, cả chiều hôm qua không ăn gì.

Kookie cắn nhẹ vào môi bất lực nhìn JungKook nặng nề thở ra từng hơi mệt mỏi, cậu không thể làm gì được cho ân nhân vừa cứu giúp mình.

Bất chợt, đôi mắt Kookie càng nhướng lên lo lắng hơn.

- Tay của cậu...

JungKook cảm giác được điều bất thường qua lời nhắc nhở đó, vội liếc nhìn xuống tay mình rồi bàng hoàng sững sốt. Hai cánh tay ửng đỏ như bị bỏng, vài nơi còn có đóm đen giống vết cháy sạm. Không đau đớn, nhưng ran rát.

- Lẽ nào... – JungKook run run cố trấn an mình. Lúc lái xe cậu đã cảm thấy vô cùng rát buốt khi ánh mặt trời chiếu vào tay. Cậu vẫn nghĩ do bởi sức nóng của ánh sáng hắc qua cửa kính. Giờ thì cái bi kịch kia đã hiện ra rõ ràng. JungKook đang biến đổi, sự biến đổi nhanh đến mức không thể kiểm soát.

"Nếu tiếp tục gần gũi TaeHyung và Thây ma, ngươi thậm chí sẽ không thể bước ra ánh mặt trời được nữa."

Câu nói của SeokJin khiến JungKook rùng mình co rút người lại. Từ hôm qua cậu đã chẳng ở cạnh TaeHyung hay Thây ma, tại sao cơ thể vẫn tiếp tục biến đổi? Lẽ nào, một khi đã trượt xuống vũng bùn của loài quỷ hút máu thì không thể nào quay lại được?

JungKook nuốt khan giọng nước miếng, nhanh chóng kéo tay áo xuống, che đi bằng chứng dòng máu lai tạp ma quỷ của mình, đáp lạnh:

- Tôi bị dị ứng mỗi khi ra nắng.

Kookie càng áy náy hơn khi bản thân làm phiền JungKook quá nhiều. Cậu cúi mặt, đôi môi cong lên đầy ân hận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!