Chương 30: Lâu Đài Hoang

.

Tác giả: Bòn

..//..

JungKook vô cùng bất an trước thái độ lãnh đạm của TaeHyung, liền tránh ánh mắt đi không hồi đáp.

TaeHyung tiến sát gần JungKook hơn, thong thả đưa ngón tay với móng vuốt sắc bén vô tình rê nhẹ lên gò má cậu.

- Ngoài những việc mà SongLin biết về giữa ta và em, em còn nhớ thêm điều gì nữa không, Seagull Kookie? – Tiếng "Kookie" thoát ra từ miệng hắn thật mỉa mai thống khổ.

JungKook hít từng hơi căng thẳng chăm chú nhìn ngón tay TaeHyung lướt dọc xuống cổ mình, xoay tròn quanh vết sẹo nhỏ và tưởng chừng như có thể bóp chết cậu bất cứ lúc nào. Tại sao hắn lại hỏi một câu như thế? Lời nói thì vu vơ nhưng hàm ý khẳng định JungKook chỉ nhớ đến những kí ức mà con Thây ma SongLin biết được. Lẽ nào TaeHyung đã chất vấn gì với SongLin rồi ư?

- Em có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa Kookie và em là gì không, Jeon JungKook?

TaeHyung lại thản nhiên đặt ra câu hỏi hững hờ nhẹ tênh. Nhưng lại nhấn mạnh ba tiếng Jeon JungKook để cho biết hắn sẽ không gọi cậu là Kookie nữa.

JungKook gần như nín thở. Ngữ điệu đó, thái độ đó, lẽ nào TaeHyung đã nhận ra cậu là một ma cà rồng? Vì Kookie không bao giờ bị biến đổi thành ma cà rồng, nên sự thật đang được phơi bày trước mắt chăng.

Sau khoảng lặng im giữ hai con người chăm chú vào ánh mắt lẫn nhau, TaeHyung liền đu đưa chất giọng khinh bỉ:

- Khác biệt ở chỗ: Kookie không bao giờ nói dối.

JungKook chết sững với lời giải đáp của TaeHyung, nó là một vết cắt sâu đau đớn đến tận xương tuỷ.

- Thật ra... ngài muốn nói gì vậy?

JungKook e dè hỏi nhỏ. Tiếng "ngài" từ miệng cậu ngượng ngịu đến cứng nhắc. Cậu e là chỉ một hành động nhỏ của mình thôi cũng lập tức đập bể ngay lớp băng lãnh trên gương mặt TaeHyung, và sau đó chỉ còn động lại cơn thịnh nộ của hắn.

Sự thật đúng là TaeHyung đang kiềm nén cơn khát máu tàn bạo của mình, bàn tay hắn đã siết mạnh hơn vào cổ JungKook, chỉ thiếu một chút sức nữa thôi, cậu sẽ mãi mãi không thể lừa dối hắn được nữa.

JungKook bắt đầu khó thở, miệng mở tròn hớp từng luồng dưỡng khí. Đôi mắt cậu ánh lên sự ngỡ ngàng tuyệt vọng, đôi mắt mà nhiều đêm rồi mơ màng say đắm trong ái tình cùng hắn. TaeHyung không quan tâm, vẫn lãnh đạm như đã quên tất cả, tiếp tục những câu hỏi dịu dàng lại quá chua chát:

- Em có biết vì sao ta lại yêu Kookie nhiều đến vậy không?

JungKook chỉ biết trơ người như tượng gỗ hứng chịu sự ghẻ lạnh từ TaeHyung, cả việc can ngăn móng vuốt của hắn thôi ấn sâu vào da thịt mình cậu cũng không dám. Mắt cậu ngày một hoa đi bởi biểu tình cần được thở gấp.

JungKook không phản kháng vì cậu đủ thông minh để hiểu cớ sự gì đang xảy ra. TaeHyung đã biết tất cả sự thật rồi. Bằng cách nào đó hắn đã phát hiện cậu không phải là Kookie, và hắn đang muốn bóp chết cậu để vơi cái phẫn uất trong lòng.

Nhưng trước lúc để JungKook ra đi vĩnh viễn, TaeHyung lại hỏi cậu có biết vì sao hắn chỉ yêu một mình Kookie? Trong khi suốt thời gian qua hắn ngày đêm ân ái, âu yếm cùng cậu? JungKook đớn đau nghẹn ngào rưng rưng tròng mắt, tình yêu mà cậu dành cho hắn đáng bị coi thường đến thế sao?

Nhìn JungKook lẵng lặng cam chịu thống khổ trong bàn tay mình, máu đỏ sắc lạnh trong đôi mắt TaeHyung bỗng nhạt nhoà thương cảm. Như đã tự đấu tranh với cơn phẫn nộ trong lòng vô cùng quyết liệt, cuối cùng, TaeHyung lại buông hờ bàn tay xuống. Điều đó đồng nghĩa với việc hắn sẽ không giết JungKook. TaeHyung chỉ nhìn cậu, một cái nhìn xa lạ giữa hai người dưng, cái nhìn khinh khi một con người hạ tiện. Trong cảm xúc cự tuyệt đó, hắn chậm rãi cho JungKook lời giải đáp:

- Ta yêu Kookie nhiều như vậy, bởi vì, ta khinh bỉ sự lừa dối.

JungKook bàng hoàng đổ sụp toàn thân, một tiếng ho khan sau khi chiếc cổ nhỏ được thả lỏng cậu cũng không cất lên được. Lời nói của TaeHyung có khác nào ngàn vạn tiếng sét đổ sầm bên tai cậu?

TaeHyung lặng lẽ để cuốn sách dày lên bàn rồi trở gót quay đi, một cái ánh nhìn lạnh tanh cũng không buồn trao cho JungKook lần nữa. Mọi thứ đã chấm hết.

JungKook thở dồn dập đến nặng nề để tự trấn an mình, liếc nhìn cuốn sách với bao ngỡ ngàng ân hận. Dù trong cuốn sách đó viết gì thì sự thật cũng không phũ phàng như TaeHyung đang nghĩ đâu. Tình yêu cậu dành cho hắn là sự thật, không mảy may lừa dối. JungKook không thể để cho TaeHyung rời đi như vậy. Cậu dùng hết tất cả sức bình sinh của mình hy vọng được ôm chầm lấy hắn, níu kéo lại chút tình cảm mỏng manh.

JungKook lao người đi được hai bước thì ngã xuống, cậu lại hớt hãi cố đứng vững trên chân mình nhưng vẫn ngã nhào lần nữa.

- Xin hãy nghe em nói, sự thật không phải như vậy, không phải vậy đâu, TaeHyung... TaeHyung!!

JungKook vật vã chạy được ra khỏi phòng thì TaeHyung đã hoàn toàn biến mất. Tên hắn thoát ra từ miệng cậu chỉ còn vọng vang lại trong không gian rộng lớn điều hiu.

JungKook liền cố sức chạy dọc theo dãy hành lang tìm kiếm. Cậu nhất định phải giải thích cho TaeHyung hiểu, khi cậu trở lại đây là đã toàn tâm quay lưng với loài người; là cậu sẽ thú nhận mình không phải Kookie; là cậu đã yêu thương hắn trọn tấm lòng và mãi mãi chỉ yêu mỗi mình hắn. JungKook sẽ nói hết, kể cả việc cậu đã buột dây lạc vào chân Kookie để cầu mong sự thông cảm thứ tha. TaeHyung đừng nhìn cậu bằng con mắt rẻ khinh ghê tởm như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!