Tác giả: Bòn
..//..
Dáng công tử, bản tính thú hoang sao? Được lắm, đúng gu đám cô đồ. Bọn chúng cũng chẳng nói nhiều, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi đồng loạt tiến lên. 6 tên 12 cánh tay, mạnh bạo lôi JungKook vào một con hẻm vắng, nơi mà ánh đèn mờ ảo chẳng thể rọi tới được.
- Buông ra! Lũ thối nát chúng bây nhất định sẽ hối hận. – JungKook phản kháng dữ dội, chân cũng tung ra vài cú chí mạng vào bụng hai tên.
Nhưng một khó mà chọi lại sáu, huống chi bọn chúng cũng là côn đồ vai u thịt bắp. JungKook rèn luyện thế nào cũng khó mà thắng thế với kẻ thường xuyên đi gây sự, có kinh nghiệm thực chiến. Những bàn tay thô ráp xù xì bắt đầu luồng qua vạt áo, sờ từ cơ bụng thon gọn của JungKook qua bờ lưng trơn mịn. Càng lúc sự quẫy đạp của cậu càng vô lực, bị bọn chúng đè xuống đất. Trong bóng đen của tội lỗi, chúng từ từ thưởng thức cơ thể cậu... Sáu hay bảy tên ấy nhỉ?
JungKook chẳng thể phân định được, càng chống cự mắt cậu càng mờ dần, choáng váng, một thứ gì đó đang xâm chiếm lấy tâm trí cậu.....
Gió đêm lạnh buốt đến thấu xương, những cuộc vui chơi tại nơi sa hoa này luôn được chấm dứt trước bốn giờ sáng. Không gian yên tĩnh chứng tỏ bây giờ đã sắp bình minh rồi.
JungKook choàng tỉnh, cả người vô lực mệt mỏi. Khi cái lạnh của nền đất ẩm ướt xâm chiếm, cậu mới giật mình nhớ lại những gì đã diễn ra. JungKook bật người dậy, vội vàng kiểm tra cơ thể mình, sự tức giận căm thù khiến hơi thở cũng trở nên đứt quản.
Nhưng quần áo cậu vẫn còn đây, khắp cơ thể cũng chẳng đau đớn gì, JungKook thở phù một tiếng. Lũ thú đốn mạt ấy buông tha cho cậu ư? Hay là bọn chúng đã nghe ngóng được gì về gia thế của cậu mà biết điều lui quân?
JungKook không thể nhớ hết bọn chúng, nhưng gương mặt dâm đãng của hai trong số đó đã in sâu vào tâm trí cậu. Không đốt ra tro thân xác của chúng thì cậu không hả cơn giận này. Chỉ tính việc để một quý công tử cao sang như cậu nằm vất vưỡng ở góc ổ chuột tối tăm bẩn thỉu cũng là tội đáng chết!
JungKook biết những nơi như thế này rất phức tạp, nhưng việc coi thường pháp luật, ngang nhiên cưỡng ép người khác giữa chốn đông người thì thật chẳng còn đạo lý gì. Đây quả là kinh nghiệm xương máu, lần sau cậu phải dẫn theo nhiều vệ sĩ để an toàn hơn.
Dù sao, không bị xâm phạm cũng khiến JungKook dịu lòng đi đôi chút, cậu mò mẫm đứng dậy, đầu còn nhứt quá.
Oạch!
Cái gì đó mềm mềm chắn ngang chân JungKook, cậu vấp phải và té ịch xuống đất. Ánh đèn đường làm vũng nước nhớt nhát đập vào mắt cậu, nó sền sệt và tanh tưởi ghớm ghiếc.
Nghĩ rằng là nước từ bãi rác gần đó rỉ ra, mới tanh hôi kinh khủng như vậy. Đến khi nhìn xuống tay mình, mắt JungKook trợn tròn sững sốt.
Là máu.
Máu lênh loáng khắp con hẻm nhỏ tối tăm này. Máu văng tung tóe lên ba vách tường, máu tung thành vệt trên nền đá lạnh và... Lạy Chúa! Xác người! Chúng nằm ngổn ngang với con ngươi trắng dã, đầu ngoắc ngoải trên cổ nhày nhụa thứ thịt lẫn cùng xương.
Trước mắt JungKook rõ ràng là bãi tha ma hiện thân từ địa ngục.
Cậu đứng tim bàng hoàng, miệng cũng há tròn vô ngữ. Xung quanh nơi cậu ngất xỉu, sáu thân người vạm vỡ giờ chỉ còn là những cái xác máu thịt mơ hồ. Man rợ tàn nhẫn như thể một loài thú dữ vừa cấu xé họ.
Phải hơn mấy phút JungKook mới lấy lại bình tĩnh. Là mạng người, là máu, là tội ác, dù tâm cứng cõi thế nào cũng không khỏi chất động. Mà khi bình tĩnh rồi, JungKook càng thót tim hoảng hồn nhận ra, cái mùi máu ghê tởm ấy lại nồng đậm từ trong miệng cậu.
Nắm tay vạt áo sạch lau khóe miệng, một vệt máu dài đã gần khô nhuộm đỏ trên nền vải. Sự tởm lợm đó khiến JungKook ho sặc một tiếng, máu từ trong cổ họng lại trào ra.
Cậu không cảm thấy đau, không phải máu của cậu, vậy, là máu của ai?
Nhìn lại những xác chết kia... Lần này thật sự là cú sốc quá lớn với JungKook, đánh cho thần trí cậu điên đảo. Dù có gan lì thế nào, cậu cũng không nghĩ đến bản thân sẽ dính líu đến án mạng, còn là án mạng man rợ hung bạo đến thế này.
JungKook trân người chết lặng thật lâu, tâm trí tự đấu tranh với chính mình. Khi ánh bình minh đang rạng dần phía chân trời xa, cậu đã từ từ bình tĩnh lại mà suy nghĩ cho thấu đáo vấn đề. Không cần biết chuyện gì đã xảy ra, ai là hung thủ giết những người này, cậu phải phủi sạch liên quan.
Quý công tử Jeon JungKook dính líu đến án mạng trên đường phố thác loạn Hybe? Một dòng tin tức như vậy thôi đủ thổi bay giá cổ phiếu của tập đoàn họ Jeon, thiệt hại không sao đếm xuể, cha của cậu cũng sẽ rất sốc.
JungKook rất thương cha, sẽ không làm gì để ông phiền lòng. Cậu hít sâu một hơi, dứt khoác đứng dậy, vội vã tìm chiếc áo khoác lúc đêm bị bọn chúng xé toạt, mặc vào người che đi vết máu, tay cũng lau nhanh thứ nhớt nhác gớm ghiếc trên miệng. Khi chắc chắn đã che chắn ổn thỏa, cậu vội vàng rời khỏi hiện trường.
Ngay đầu đường, chiếc xe con bóng bẫy vẫn lặng im chờ cậu chủ trở về. JungKook chạy đến, quát người tài xế:
- Đi khỏi đây ngay lập tức.
- Cậu lao vào xe đóng sầm cánh cửa.
- Mau lên. – JungKook ghiến răng ra lệnh khi người tài xế cứ tò mò nhìn biểu hiện thất thần của cậu. Ông giật mình khởi động xe, nhấn ga rồi chạy vù ra khỏi con đường vắng tanh ngập mùi âm khí địa phủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!